Chương trước
Chương sau
“Tên nhãi đó quá kiêu ngạo, nhất định sẽ không chịu nhường bước nên Triệu Lam Sơn chắc chắn sẽ giết hắn ta." Hùng Tuyền nở nụ cười lạnh lùng.
“Đúng vậy, cho dù hắn có nhận được nhiều phần thưởng hơn thì sao chứ, cuối cùng vẫn phải chết thôi." Tô Cẩn Du cũng cười lạnh lùng nói.
Sau khi Chúc Diêu tiếp nhận xong luồng khí phần thưởng ở trụ ánh sáng thứ sáu thì đột nhiên dừng bước chân lại. "Tần Trạm, tôi đi đến đây thôi." Chúc Diễu nói,
"Sao thế?" Tần Trạm nhíu mày nói.
"Những con quái thú ở tầng này tôi đã bắt đầu cảm thấy khó khăn khi giết chúng rồi, nếu đi tiếp chỉ làm liên lụy đến anh thôi."
Chúc Diêu lắc đầu cười đau khổ nói: "Vả lại anh xem bên Triệu Lam Sơn và Đậu Kiêu kìa, bây giờ cũng chỉ còn một trụ ánh sáng phần thưởng thôi, điều này cho thấy Đậu Kiêu cũng đã rời đội rồi."
Thật ra thì ở trụ ánh sáng này, Chúc Diêu cũng cảm nhận được số lượng quái thú Tân Trạm giết được rõ ràng là nhiều hơn.
"Không sao, những con quái thú này vẫn còn chưa quá sức đối với tôi, chúng ta đi thêm một đoạn nữa nào." Tần Trạm cũng lắc đầu nói.
"Như thế sẽ làm liên lụy đến anh.” Chúc Diêu có chút do dự.
Phần thưởng tu luyện đến giai đoạn này rất tốt, không ai muốn vụt mất cơ hội cả nhưng nếu tiếp tục như thế, cô sẽ chỉ làm liên lụy đến Tần Trạm mà thôi.
“Không sao, nếu như không có cổ, tôi cũng không tìm ra nơi này. Tân Trạm lạc quan cười nói. Chúc Diêu dùng ánh mất chân thành nhìn về phía Tân Trạm và khế gật đầu.
Nửa tiếng sau, trụ ánh sáng thứ bảy chiếu xuống, Tần Trạm cảm nhận thấy luồng khí mạnh mẽ đang tuân trào trong người mình, trên cánh tay đã hiện ra ba dấu cổ ấn Thần Vương.
Dù sao cũng là phần thưởng Cổ Luyện Thế Sĩ của Tông Môn Cổ, đổi với những người như Chúc Diêu mà nói, lợi ích chỉ là để tu luyện, còn với Tần Trạm lại có thể hấp thụ kinh khí và chuyển hóa thành cổ ấn để lưu trữ.
Và tới lúc này, Chúc Diễu cho dù có nói thế nào cũng không chịu tiến lên nữa
Tân Trạm cũng không còn cách nào khác, dù sao những con quái thú hai người phải đối mặt càng ngày càng mạnh, cho dù mình có đồng ý gánh nhưng nếu Chúc Diễu bị thương cũng sẽ ảnh hưởng đến Thiên Kiêu Thịnh Hội.
“Thật ra có thể đạt được bảy mốc phần thưởng, tôi đã thấy mãn nguyện lầm rồi, Tần Trạm này, tôi nghe nói tổng cộng có chín mốc phần thưởng đó, tôi hy vọng anh có thể đạt được, tôi sẽ ở đây ở chính kiến khoảnh khắc lịch sử này." Chúc Diêu cười nói.
Tân Trạm gật gật đầu và tiến vào luồng ánh sáng tiếp theo.
Càng đến gần đến đỉnh núi, thực lực của đám quái thủ lại càng tiến gần đến cảnh giới hóa cảnh.
Tân Trạm tiêu tốn khá nhiều cổ ẩn Thần Vương, cuối cùng ngưng tụ thành một mũi tên với vô số kinh khí hội tụ lại, mũi tên bắn thẳng lên trời và xuyên thắng vào đầu của một con quái thủ khổng lồ.
Ngay khi con quái thú ngã xuống thì một trụ ánh sáng màu trắng đã chiếu xuống và nhanh chóng gột rửa thân thể của anh.
“Luồng ánh sáng này khác với những trụ trước đó, nó khiến thể lực đã tiêu hao trước đỏ toàn bộ được hồi phục lại."
Tần Trạm bất chợt nhìn phía cánh tay, anh thấy cổ ẩn Thân Vương bị tiêu hao đã nhanh chóng hồi phục trở lại.
Đồng thời, ở phía bên kia của đỉnh núi, một trụ ánh sáng màu trắng khác cũng đồng thời chiếu xuống.
“Tên Triệu Lam Sơn kia cũng
thông qua giai đoạn thứ tám rồi, xem ra mình bị thiệt rồi."
Sau khi hấp thụ xong phần thưởng lần này, Tần Trạm hít một hơi thật sâu và đi về phía đỉnh núi. Lẽ ra mình là người đã tìm ra quy tắc của sân tu luyện này, hai người cùng lên núi thì tình trạng cơ thể của mình chắc chắn sẽ tốt hơn, nhưng bây giờ hai bên lại quay trở về vạch xuất phát ban đầu.
Trên đỉnh núi là một bãi đất trống rộng lớn, ở đây không có quái thú xuất hiện, một cơn gió lùa qua khiến vạt áo của Tần Trạm bay phấp phới.
Đợi đến khi Tần Trạm lên núi thì đã có một bóng người đã đợi sẵn ở đó rồi.
“Người đó lại là anh sao, tôi còn tưởng là Chúc Diêu hay Hùng Tuyền chứ. Triệu Lam Sơn mở to mắt ngạc nhiên, sau khi thấy Tân Trạm, ánh mắt anh ta để lộ vẻ bất ngờ.
"Đỉnh núi không hề có quái thủ, xem ra giữa tôi và anh chỉ có một người đạt được mốc phần thưởng cuối cùng rồi." Tần Trạm nói.
“Anh muốn cùng tôi tranh phần thưởng này ư?" Triệu Lam Sơn nói với vẻ khó tin.
“Tại sao lại không được?" Tần Trạm nói.
“Anh đừng có ngây thơ quá. Triệu Lam Sơn cười lạnh lùng nói: “Nơi này phải lựa chọn ra người mạnh nhất của buổi tu luyện, vì vậy nên mốc phần thưởng thứ chín không hề đơn giản chút nào, chắc chắn sẽ là đạn dược, pháp thuật hay loại thân khi nào đó."
“Tôi không muốn giết người, nếu anh biết ý thì lập tức rời khỏi đi, có thể tôi sẽ cho anh chút phần thưởng mà tôi không cần
“Anh tự tin thế sao, chắc chắn mình có thể thắng được tôi?" Tần Trạm nói.
“Lẽ nào còn phải suy nghĩ sao, nhưng nếu anh muốn tìm chỗ chết thì tôi sẽ cho anh toại nguyện”
Triệu Lam Sơn cười lớn và đứng dậy, một luồng khí ngút trời đang dân dẫn ập đến.
"Anh rất mạnh nhưng tôi vẫn rất muốn thử xem." Tần Trạm cười nói.
“Thử không biết trời cao đất dày, thế thì tao sẽ cho mày chết!"
Triệu Lam Sơn quát lên một tiếng rồi bật cả người bay lên, anh ta quất cây roi trên tay mình về phía Tần Tram.
Tần Trạm đã có đề phòng từ trước nên đứng yên tại chỗ và nghiêng người tránh sang một bên.
Cây roi màu đen như thể con rồng mang độc vậy, một roi quất xuống đất lập tức khiến nền đất kiên cổ nứt ra một đường rất sâu, khỏi bốc lên nghi ngút.
Triệu Lam Sơn vận dụng roi pháp khiến xung quanh Tân Trạm bằng chốc bị bao vây tứ phía, phong tỏa toàn bộ đường lui của anh.
“Cổ ấn Thần Vương.
Dấu ấn trên cánh tay Tần Trạm đột nhiên nứt ra, một luồng kinh khí bay ra tạo thành một vật cản, khi roi ảnh hạ xuống lập tức va chạm với vật cán.
Hai luồng khí bộc phát, vật cản bỗng chốc nứt đôi, roi ảnh lướt qua và bốp một tiếng, phía trước ngực Tần Trạm lập tức để lại một vết hắn máu.
"Haha, khoảng cách giữa tao và mày giống như lấy trứng chọi đá vậy, nhưng mày đã chọc giận tao rồi, cho dù bây giờ có cầu xin tha mạng thì cũng không kịp nữa rồi.”
Mới thắng được một chiêu mà
Triệu Lam Sơn đã lên mặt cười nhạo Tần Trạm rồi.
“Thay vì lo lắng cho tôi, thôi thì lo lắng cho bản thân anh trước đi."
Tân Trạm cũng cười lạnh lùng, anh vung tay một cái, nền đất dưới chân Triệu Lam Sơn bỗng rung lên dữ dội. Chín luồng khí không ngừng bay ra tạo thành chín cây trụ bao vây Triệu Lam Sơn lại và nhốt anh ta trong đó.
Tình hình lập tức trở nên đảo ngược.
“Từ khi nào mày... Triệu Lam Sơn nhíu mày, anh ta lấy roi quất vào cái lồng nhưng nó chỉ hơi rung lắc nhẹ chứ không tan biến như trong tưởng tượng của anh ta.
Lúc này Tần Trạm bay lên và nằm cây cung dài màu đen trong tay, kinh khí vây quanh rồi anh từ từ kéo cây cung.
Kinh khí từ từ phương tám hướng điên cuồng xoay quanh cây cùng trên tay anh tạo thành một mũi tên màu ánh kim sắc lẹm vô cùng.
"Cổ Luyện Thế Sĩ, mày lại có được loại bí kíp này."
Cảm nhận thấy sự nguy hiểm tỏa ra từ cây cung, sắc mặt Triệu Lam Sơn lần đầu trở nên biến sắc, anh ta nhíu mày trợn mắt quát lên một tiếng, cây roi dài biến thành một cái kén bảo vệ lấy anh ta bên trong.
“Chết!”
Tần Trạm cũng hét lớn, ngón tay cái buông khỏi cây cung, mũi tên tích tụ đầy kình khí như thể một con rồng khổng lồ màu ánh kim phóng ra. Những nơi mũi tên ánh kim xuyên qua, không khí đứt lìa, gió nổi lên cuồn cuộn y như tốc độ tên lửa vậy.
Trong chớp mắt nó đã chui vào trong cái lồng và va chạm vào cái kén roi màu đen của Triệu Lam Sơn.
Một tiếng nổ lớn vang lên định tại nhức óc, mũi tên này sắc bén vô cùng, sức mạnh to lớn xuyên qua lớp kén roi bảo vệ và đâm vào trong.
“Cái gì!” Triệu Lam Sơn thay đổi sắc mặt, mũi tên kia đã tiến rất gần đến cơ thể của anh ta.
Sau đó một tiếng nổ lớn vang lên, mũi tên phát nổ phía trước người Triệu Lam Sơn. Tiếng nổ này như thể tiếng sét đang gầm gừ vậy.
Nơi Triệu Lam Sơn đang đứng, khỏi bốc lên nghi ngút, từng cơn loạn khí không ngừng thoát ra.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.