Tân Trạm gật đầu, nhìn lướt sơ đồ bản phác thảo rồi cất đi "Haha, người thường đều nói Vấn Tông là môn phái thân tiên, toàn bộ tu sĩ đều giữ tâm trong sáng, tránh xa ham muốn tầm thường, không nhiễm bụi trần, hoá ra tất cả đều là giả. Tổng Đức Ngọc bật cười, vẻ mặt điên cuồng mang theo chua xót. "Cảm ơn cậu Thân.
Tân Trạm ra khỏi phòng, bà lão vẻ mặt phức tạp, đưa mảnh cổ kiếm nhỏ cho Tân Trạm. "Bà giữ sức khoẻ "
Tần Trạm chấp tay, bước ra ngoài sân, trong lòng cũng thấy hơi thổn thức. "Sao rồi?" Ngô Trí Dũng và Cổ Thanh Uyên bước tới. "Có rồi." Tần Trạm ném mảnh cổ kiếm nhỏ cho Ngô Trí
Dũng. "Đây là thứ mà anh lấy được, thế mà lại cho tôi không à?" Ngô Trí Dũng lộ ra vẻ mặt mặt phức tạp, nói.
Anh ta nghĩ rằng Tân Trạm sẽ giữ nó cho mình, không ngờ anh lại cho đi không chút do dự như vậy. “Nếu không phải anh tìm thấy nó trong chợ bảo vật thì tôi cũng không có hứng thú đâu." Tần Trạm không quan tâm, nói.
Ngoài ra, có một số điều anh không cho anh ta biết, so với mảnh kiếm cổ này, anh còn quan tâm đến những gì Tổng Đức Ngọc nói hơn.
Đối với lời nói của Tổng Đức Ngọc thì Tần Trạm không hoàn toàn tin tưởng, giới tu tiên vốn là người lừa ta gạt, anh cũng chưa bao giờ tin Vấn Tông thật là là thiện nam tín nữ gì.
Hơn nữa, nhân phạm trong tội bị giam phía sau núi là thật, có lẽ anh nên tự mình đến Vẫn rồi đến đó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-vi-dai-nhat/912930/chuong-816.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.