Chương trước
Chương sau
Ông Bạch đứng một bên cũng chẳng thấy đỡ hơn là bao, cảm thấy vô cùng mông lung. Trước đó bọn họ còn suy đoán, không biết Tân Trạm có thể ngưng kết năm luyện văn trong một tháng hay không.
Kết quả là Trạm chỉ tốn mười ngày, à không, bảy ngày đã ngưng kết được mười sáu luyện văn? Con người mà làm được vậy sao! "Cho ông xem cây Chùy Vạn Luyện của con đi." Ông Bạch nóng lòng nói.
Trạm gật đầu, đưa Chùy Vạn Luyện cho hai người "Đúng là mười sáu luyện văn thật. Ông Hắc cẩn thận đếm ba lần rồi thở dài cảm khái "Nhóc con, nhất định là con sẽ có cơ duyên khác, nhưng để trở thành thiên tài vào lúc ấy thì ai mà chẳng có cơ duyên của chính mình."
Ông Bạch nhìn anh với ánh mắt thâm nói: "Tân Trạm, nếu có cơ hội đạt tới thượng giới, nhất định con phải giúp Vạn Luyện Tông của ông khôi phục chính đạo, đừng để cho thuật Vạn Luyện thất
Cảm nhận được sự mong đợi của hai vị trưởng lão, Tân Trạm trịnh trọng gật đầu. Hai vị trưởng lão trước giờ chỉ coi anh như người thừa kế mà thôi, nhưng từ lúc này, đương nhiên là bọn họ lại càng kỳ vọng vào anh hơn bao giờ hết. "Hai vị tiền bối, lần này con đã ngưng tụ được Chùy Vạn Luyện, có thể đi được rồi." Tần Trạm lập tức cười "Đương nhiên, đợi đến khi con đạt tới cảnh giới hoá cảnh cao nhất thì sẽ tiếp nhận truyền thừa cuối cùng một lần nữa, đến lúc đó thì con chính là Tông Chủ mới của Vạn Luyện Tông"
Hai ông lão gật đầu nói. "Kiếm Trảm Thiên cũng thuộc về con sao?" Tần Trạm cười nói.
Mãi mãi anh cũng không quên, thứ thần binh cực phẩm mà năm đó toàn bộ Vạn Luyện tổng dồn hết toàn bộ sức lực tạo ra đã để lại cho anh một ấn tượng hết sức sâu sắc. "Không ngờ thằng nhóc nhà con còn nhớ thương thanh kiểm kia nhiều thể, đến lúc đó thì toàn bộ tông môn đều thuộc về con rồi, tất nhiên là con muốn xử lý thanh kiếm đó sao cũng được." Ông Hặc không khỏi dở khóc dở cười. "Thằng nhóc, trước khi đi thì cầm lấy cái này đi."
Lão Ngưu già im lặng hồi lâu không nói chuyện đột nhiên cất tiếng.
Sau đó có một nguồn hơi thở lưu chuyển trong cơ thể ông ta, lồng ngực đột nhiên phình lên, rồi có gì đó chạy dọc theo cổ họng, ông ta phụt' một tiếng, phun ra một tinh thạch toả ra ảnh sáng muôn màu muôn vẻ giống như trong linh quặng. "Thằng nhóc thôi tha, đừng có nói là lão Ngưu này lừa cậu, cầm lấy thứ này đi." Lão Ngưu già hừ một tiếng rồi nói. Tân Trạm cầm lấy, anh cảm thấy tinh thạch này cầm rất nặng tay, trên đó có những đường vẫn rất nhỏ xếp thành dạng vảy, nhìn qua thì rất là kỳ dị. "Tân Trạm, nhóc con nhà con làm ăn lời đấy.
Ông Bạch nói cười nói: "Đây là đá vảy rồng, dùng để chế tạo áo giáp, chỉ cần dùng một phần thôi cũng có thể tăng phẩm chất của áo giáp lên nhiều lần, cả lực phòng thủ cũng được tăng lên. Thứ này không dễ ngưng tụ đầu, lão Ngưu này chịu chơi đấy." "Chịu chơi cái mốc xì. Lão Ngưu này luyện một trăm tám mươi khối như vậy trong một ngày cũng chỉ là chuyện nhỏ thôi." Lão Ngưu vốn đang mệt đến mức thở hồng học, nhưng vừa nghe ông Bạch nói vậy thì lập tức ưỡn ngực, ngạo nghề nói Trước khi rời khỏi Vạn Luyện Tông, Tân Trạm yêu cầu hai vị trưởng lão mở bí cảnh thí luyện một lần nữa.
Vì đã từng vào đây một lần rồi nên lần này Tần Trạm đột phá rất nhanh chóng, anh trực tiếp lướt qua quá nửa hoả cảnh.
Rồi anh xuất hiện ở nơi cát vàng trải dài đến chân trời này, Tần Trạm lại triệu hồi Trịnh Mặc ra, nói cho anh ta biết quy tắc của nơi này.
Sau đó Tân Trạm bay ra ngoài, đánh thức một con rối hình thủ khổng lồ. Lần trước Tàn Trạm đã đối mặt với con rồi đạt tới hoá cảnh này, cuối cùng đành phải nhờ máu đen do sự phản phệ của thiên đạo mà cả chết lưới rách với đối thủ.
Nhưng lúc này đây, khi một lần nữa đối đầu với nó thì Tân Trạm đã không còn như xưa nữa, anh dùng nằm đấm của Thánh nhân lên nó, chỉ vài chiều đã hoàn toàn đánh gục.
Hào quang khen thưởng rơi xuống, linh khí cuồn cuộn không ngừng chạy vào cơ thể anh, Tân Trạm vận hành công pháp, tu vi nhanh chóng tăng cao, chỉ trong nháy mắt đã đạt được hoá cảnh cấp tư.
Sau đó Tân Trạm tấn công một lần nữa, con rồi đã thắng cấp tới cảnh giới đỉnh phong. Nếu là cảnh giới định phong của một vật có linh trí thì có lẽ
Tân Trạm sẽ gặp một chút khó khăn, nhưng đối đầu với con rối không có thực lực thì tất nhiên Tân Trạm không hề sợ hãi. Lúc này đây, bằng thanh kiếm Thanh Đồng sắc bến phối hợp với U Lam Minh Hỏa, anh trực tiếp thiêu rụi con rối thành tro tàn.
Tu vi lại tăng vọt lần thứ hai, đạt tới đỉnh cấp tư
Nhưng mà sự xuất hiện của con rồi tiếp theo đã đạt tới đỉnh hoá cảnh khiến cho Tân Trạm không khỏi khẩn trương và lúng túng. Thậm chí anh suýt thì bị thương nặng mấy lần.
Sau trận pháp của Tần Trạm thì những lá bùa xuất hiện, thậm chí còn tự phối hợp tấn công con rồi. Cuối cùng thì Tân Trạm cũng nằm được cơ hội, tạm thời giam con rối đó lại
Sau đó Tần Trạm thi triển Kiểm thể Thuần Linh, dấu ấn hình kiếm trên mi tâm đột nhiên sáng lên, nhận thức của Trạm với kiểm lập tức tăng lên gấp mười lần chỉ trong một cái nháy måt. "Chu thiên thập tam trảm, trảm thứ mười
Dựa theo tình trạng hiện tại thì Trạm đành phải dùng vết cắt thứ
Đây là một thuật kiểm cần có thời gian luyện khí, Tân Trạm cầm Thanh Đồng trong tay, hội tụ phần lớn linh khi trên thân kiểm Thanh Đồng
Càng hội tụ được nhiều linh khí thì sức mạnh của vết chém này càng mãnh liệt. Cảm thấy con rối kia sắp thoát khỏi vòng vây, Trạm không chần chừ nữa, anh chém một nhát xuống.
Uy lực của củ chém làm cho trời đất kinh sợ, nó giống như một thiên thạch rơi xuống, hơi thở cuồn cuộn của nó bùng nổ trong nháy mắt, tạo ra một cơn gió lốc cao đến tận trời giữa biển cát vàng mênh mông.
Sau khi cát vàng rơi xuống khắp mọi nơi thì con rối đỉnh hoá cảnh kia rơi 'rầm xuống đất, một vòng hào quang ban thưởng rất lớn cũng hạ xuống theo, giống như có nguồn linh khí vô tận rót vào trong cơ thể Tân Trạm.
Sau khi đột phá hoá cảnh cấp tư, Tần Trạm leo thẳng lên đỉnh cảnh cấp năm "Tôi e là ngay từ đầu, người thiết kế ra cảnh luyện này đã không ngờ rằng một ai đó với hoá cảnh cấp tư có thể đánh bại con rồi
Tần Trạm thở hắt ra một tiếng, anh lập tức cảm nhận được sức mạnh vô biến dâng trào trong cơ thể mình, trong mắt anh lóe lên một tia sáng. Trạng thái hiện tại của Tân Trạm khiến một kẻ tham gia Thiên Kiêu Thịnh Hội sắp tới như anh cảm thấy tự tin gấp bội. "Tôi muốn nhìn thử xem, Thiên chân chính của thế giới ẩn này giỏi đến mức nào! "Chúc mừng cậu chủ"
Trịnh Mặc đã kết thúc thi luyện từ lâu, anh ta đứng một bên nói. "Hoa cảnh cấp sáu, không tệ không tệ." Tần Trạm cười nhạt. "Nhờ kiếm thế Thuận Linh mà cậu chủ truyền thụ nên tôi mới miễn cưỡng thắng được con rối ở cảnh giới đỉnh phong, vẫn còn thua xa cậu chủ"
Trịnh Mặc cũng hơi cảm khái, nhớ lại hơn năm mươi năm trước anh ta mới nâng tu vi lên hoá cảnh cấp hai, mà từ khi đi theo Tần Trạm, anh ta chỉ mất có nửa tháng tháng ngắn ngủi đã tăng tu vi đến cấp sáu, gần như là chuyện năm mơ giữa ban ngày.
Trải qua giai đoạn này, Trịnh Mặc càng ngày càng kính sợ Tân Trạm.
Linh Quả Thanh Vân, truyền thừa của Vạn Luyện Tông, ai biết đến cùng thì Tân Trạm còn bao nhiêu con bài chưa lật. Lúc trước mình đối đầu với Tần Trảm quả là ngu hết thuốc chữa mà. "Đi thôi."
Tân Trạm gật đầu, chỉ còn năm ngày nữa là diễn ra Thiên Kiêu Thịnh Hội ở Vấn Tông, đến lúc phải rời đi rồi.
Sau khi chào tạm biệt hai vị trưởng lão, Tần Trạm kích hoạt lệnh bài, đến thẳng đảo Cực Quang. "Nhóm Cổ Thanh Uyên vẫn chưa rời đi.
Sau khi bước ra, Tần Trạm lập tức cảm nhận được Thông Tấn Phù Lục mà Cổ Thanh Uyên để lại lúc trước, anh biết rằng đối phương vẫn còn trên đảo. "Như vậy cũng tốt, tốc độ của Phi Chu Linh Bảo cũng rất nhanh, tôi tự mình về cũng được
So với phi cơ thì tốc độ của Phi Chu Linh Bảo kia cũng nhanh hơn không ít.
Sau khi nói chuyện với Tân Trạm, xác nhận vị trí của Cổ
Thanh Uyên, anh lập tức đi vào trong Phi Chu Linh Bảo.
Bí cảnh đảo Cực Quang vừa kết thúc không lâu, không ít người tham gia cũng thu hoạch được tương đối, vậy nên trong chợ bảo vật vẫn đông người qua lại tấp nập, không thiếu người rao hàng để buôn bán một đống bảo vật bí cảnh nửa thật nửa fake.
| Sau khi đi xuyên qua một đám người, Tần Trạm đột nhiên nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.
| "Anh Tần Trạm, anh xong việc rồi chứ" Cố Thanh Uyên mỉm cười bước tới.
"Vốn dĩ hôm nay bọn tôi định rời đi, không ngờ lại gặp nhau đây" | "Thật là trùng hợp. Tân Trạm cũng mỉm cười. | Cố Thanh Uyên chẳng muốn mua gì cả, nhưng mà cái tên Ngô Trí Dũng kia vẫn chưa từ bỏ ý định với thanh kiếm cổ, vậy nên họ phải nán lại đây mấy ngày trời.
Cả hai cùng đi tìm Ngô Trí Dũng.
ở đằng trước nơi có một đám người xúm lại, Tần Trạm nhìn. thấy bóng dáng của anh ta.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.