Chương trước
Chương sau
"Thực lực của Văn Tông đã mạnh đến nước này sao?" Sắc mặt của ông chủ nhà họ Tào có chút thay đổi, phải biết rằng Trương Quốc Tuấn chính là cậu chủ thứ ba của Vấn Tông. "Đã như vậy, trước cuối tháng chúng ta phải bắt được và giết chết Tần Trạm."
Đôi mắt của ông chủ nhà họ Phong hiện lên sự lạnh lẽo. "Nhưng cho dù là ở khoảng 500 hải lý, phạm vi vẫn là quá lớn. Chỉ bằng thủ đoạn của võ giả, bắt được cấu tạ cũng quá khó." "Có muốn đi gặp đạo sĩ Bồ để tính ra vị trí của cậu ta không?" Ông chủ nhà họ Tào đề nghị. "Nếu có thể xác thực được vị trí, trả giá bao nhiêu cũng không tiếc" “Chúng ta hãy chờ xem, nếu như thật sự không tìm thấy, liền suy tính ra vị trí cụ thể trong đó, sau đó giết cậu ta." Ông chủ nhà họ Phong trầm giọng nói.
Trên đảo, chia tay Tấn Trạm, Râu quai nón suy nghĩ một chút liền đi thẳng vào phòng sư phụ "Sư phu, xin hãy giúp Tần Tram." đã mặt không Vừa bước vào cửa, Rau Quạt Nón cung kính quý trên đất, vẻ mặt khán cầu với biểu hiện này của anh ta, hiện tai người duy nhất có thể giúp được Tấn Trạm, chính là sư phụ của anh ta. "Đứa nhỏ như con từ nhỏ đã rất quật cường, rất ít câu xin sư phụ, bây giờ lại vì một người ngoài mà quỳ xuống trước mặt sư phụ"
Ông cụ liếc mắt nhìn Lạc Việt Ban một cái, sau đó là một tiếng thở dài, "Vì sao? Chỉ bởi vì cậu ta cho con một ít lợi ích sao?" "Sư phụ, người đã dạy con thế nào là thế sự khó lường, lòng người khó dò, muốn con chủ ý duy trì khoảng cách thì sẽ không bị lừa. Con vẫn luôn làm như vậy, cũng tránh được việc gặp phải tiểu nhân, nhưng Tấn Trạm không phải là người như thế." "Vậy thì tại sao?" Ông cụ nhìn về phía Lạc Việt Ban. "Lần đầu tiên gặp mặt, anh ấy không ngại nguy hiểm cứu con, chúng con bị nhốt một tháng, anh ấy luôn không từ bỏ hy vọng. Lần này ở Thanh Vân Tông, anh ấy cũng có cách để bỏ trốn, nhưng anh ấy lại lựa chọn ở lại chiến đấu vì mọi người, đột nhiên con cũng hiểu được, anh ấy không hề xem con trở thành người qua đường, con cũng coi anh ấy như anh em."
Ông cụ hơi xúc động, Lạc Việt Ban từ nhỏ đã cùng ông lớn lên, tính tình có phản hướng nội điều này khiến cho - munh anh ta từ nhỏ đến lên không hề có bạn bè.
Rốt cuộc Tấn Trạm có bao nhiều sức hấp dẫn có thể khiến cho Lạc Việt Ban nguyên ý vì anh mà quỳ xuống cầu tình "Sư phụ đã hiểu, kinh mạch của Tần Trạm bị phong be không thể sử dụng linh khí. Bản lĩnh của sư phụ, chính xác phù hợp với cậu ta."
Ông cụ suy nghĩ hồi lâu, nhẹ giọng nói: "Ngày mai con dẫn cậu ta đến bờ biển, về phần học được bao nhiêu thì còn phụ thuộc vào bản lĩnh của cậu ta." "Cảm ơn sư phu." Lạc Việt Ban sắc mặt đỏ lên, vẻ mặt lộ rõ kích động. không thể truyền ra ngoài, nhất là tuyệt học của sư phụ, có thể nói ra lời này, xem ra đã chấp nhận Tần Trạm.
Sáng sớm hôm sau.
Lạc Việt Ban đưa Tần Trạm và Diệp Thành đi đến bờ biển, trên một đống đá.
Lúc này khi thủy triều lên, sóng biển vỗ vào bờ, từ con sóng vỗ vào đá tung bọt trắng xóa. “Các người đã đến "
Ông cụ quay đầu lại, nhìn ba người bọn họ.
Tấn Trạm để ý thấy trong tay ông cụ cầm một chiếc cần câu dài, nhưng lại không hề có dây câu "Các cầu cũng biết, trước kia, võ đạo giới cũng được gọi là tu tiên giới."
Trong lòng Tấn Trạm khẽ động, anh thật sự không biết chuyện này.
Nhìn ba người bọn họ, ông cụ chậm rãi nói: "Mà tu tiền được chia làm hai loại: Luyện khí và luyện thần t "Hiện tại, những người luyện khi được gọi là người từ tiền, mà luyện thân chính là võ giả, thật ra ở thời kỳ trước đây đều giống nhau.
Vẻ mặt ông cụ trở nên nghiêm nghị, chậm rãi nói. "Hai phương pháp ấy cuối cùng chính là trăm sông đổ về một biển, mục đích cuối cùng đều là phá vỡ giới hạn dat cảnh giới cao nhất của tu sĩ"
Tần Trạm cũng là đầu tiên nghe nói loại khái niệm này, vô cùng tập trung lắng nghe. "Mà tôi chính là luyện thân võ giả. Các cậu hãy nhìn cử động trên cần câu của tôi."
Ông cụ chỉ vào một chỗ khác của cần câu, một sợi tơ thật mảnh lộ ra dưới ánh nắng. "Đây không phải là linh khí, mà là sức mạnh." Tần Trạm kinh ngạc vô cùng liền thốt lên.
Anh biết rằng linh khí có thể được sử dụng theo cách này, mà chưa bao giờ gặp qua sức mạnh cũng có thể được sử dụng một cách thần kỳ như vậy. “Đúng vậy, loại khí không phải đến từ kinh mạch, MC manh mà là sức mạnh của cơ và xương"
Ông cụ nói một cách nghiêm túc: "Khi một người ta luyện, linh lực của trời đất tràn vào toàn thân và bắt đầu chuyển hóa toàn bộ cơ thể. Như vậy vì sao tất cả mọi người đều nghĩ đến chỉ có trong kinh mạch mới có linh khí lưu chuyển?"
Tấn Trạm nhất thời sửng sốt, anh chưa bao giờ nghĩ tới vấn đề này. "Chỉ là hầu hết mọi người đều không biết sử dụng hơi thờ ngoài kinh mạch. Bài tập của tôi sẽ giúp cậu có thể đem sức mạnh của bản thân sử dụng giống như linh khí." "Cậu hãy nhìn cho kỹ" Ông cụ to tiếng nói
Lúc này, cơ bắp toàn thân của ông cụ được kéo căng, một cỗ hơi thở kịch liệt bùng nổ.
Theo sau chính là một dòng khí chạy dọc cánh tay tác động vào phía trên cần câu, rồi sau đó bị ông cụ không chế cũng lập tức uốn lượn mà dừng lại trên một tảng đá, thể nhưng chỉ trong nháy mắt có thể khiến tảng đá kia vỡ nát.
Lấy mềm chọi cứng.
Tấn Tram lộ ra vẻ kinh ngạc.
Ông cụ có thể kiểm soát được hơi thở của mình, khiến cho anh nghĩ tới Diệp Thiên Vong, khi đó Diệp Thiên Vong cách ba trăm mét sử dụng cách này ngăm trúng Mà hơi thở của ông cụ chẳng những có thể sử dụng một lần, thậm chí còn có thể không ngừng ngưng tụ
Hiển nhiên ông cụ đối với sức mạnh nằm trong tay này có thể kiểm soát tốt hơn Diệp Thiên Vọng
Đây là một sức mạnh không kém gì linh khí, chỉ cần có thể sử dụng nó một cách khôn ngoan có thể sử dụng rất nhiều phương pháp." Ông cụ liếc nhìn Tần Trạm với ánh mắt rất sâu nói, "Tôi đã hiểu, cảm ơn tiền bối.
Tần Thành hít sâu một hơi, rồi sau đó củi đầu.
Chính vì kinh mạch của anh bị tổn thương, không thể sử dụng linh khí, bộ công pháp này của ông cụ vô cùng thích hợp với anh.
Đây rõ ràng không phải là một sự trùng hợp, mà là cố ý truyền dạy.
Tần Trạm cũng có chút chờ mong, nếu như thuần thục phương pháp này mà có thể khôi phục linh khí của kinh mạch, thực lực của anh sẽ tăng lên bao nhiêu lần. "Đứng sớm nói lời cảm ơn, để học được công pháp này, cầu vẫn nên nếm thử một chút trước."
Ông cụ cười cười, trong mắt lóe lên một tia quỷ dị, Tấn Trạm còn chưa kịp phản ứng lại đã bị một chương của ông cụ đẩy mạnh xuống biển. ducmanh
Tiền bởi làm gì vậy?"
Tấn Trạm không nói gì mà ngoi lên mặt biển, "Giết được mười con yêu thủ trên biển nếu không cũng đừng mong trở về
Ông lão cười to lấy ra một cái bình sứ, một giọt chất lòng như mực rơi vào người Tần Trạm rồi lập tức tan vào trong đó.
Như thể thịt tưới ném vào bầy sói, Tần Trạm nhất thời biến sắc.
Anh cảm nhận được trên biển bốn phía bắt đầu có biến hòa, hơi thờ sắc bén của một con yêu thủ đang nhanh chóng tiến lại gần nơi này.
Gam.
Một con quái vật đầy răng tiến đến gần, nó há miệng về phía Tần Trạm. "Không cần dùng sức mạnh thân thể, dùng khí lực." Ngay khi Tần Trạm muốn đem nó đánh lui, chợt nghe thấy ông cụ ở trên bờ hộ to.
Tần Trạm bất giác rùng mình, nghiêng người tránh thoát khỏi con yêu thủ này.
Rồi sau đó lao mạnh về phía trước.
Mà vài con yêu thủ cũng bắt đầu truy lùng Tần Trạm không muốn buông tha cho anh một chút nào. "Sức mạnh trong cơ thể cần được ngưng tụ lại SUC mant
Tấn Trạm nghĩ đến động tác trước đó của ông CŨ ĐỨC mạnh ngưng tụ trong đầu ngón tay, rồi sau đó bạn ra.
Sau khi bay ra, nó biến mất sau khi bay được vài mét trên biển. “Qua yếu.
Tấn Trạm hơi nhíu mày, mấy con yêu thủ cũng nhân cơ hội này tiếp cận, anh liều mạng tránh né "Sư phụ, loại huấn luyện này của người, Tấn Trạm sẽ không bị chúng ăn thịt chứ."
Trên bờ, Lạc Việt Ban lộ vẻ lo lắng.
Anh ta nhớ rõ, bản thân phải từng tôi luyện ba tháng, sau đó mới xuống biển thực chiến.
Tần Trạm có thể làm được không?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.