Chương trước
Chương sau
Nhưng Tân Trạm đã không còn cách nào khác.
Nếu muốn chiến thì chỉ còn con đường này.
Tân Trạm không hề do dự, nuốt Hóa Ma Đan xuống.
Đan được vào trong cổ họng, một luồng hác khí dâng lên, nhanh trong lan khắp tư chi trăm xương của Tần Trạm.
Trong phút chỗ, một luồng hắc khí kinh thiên từ trong người Tần Trạm bộc phát, lao thẳng lên trời.
Bầu trời dường như cảm nhận được một sức mạnh không thuộc về thế giới này, vô số mây đen tụ lại, thiên địa mờ mịt.
Trong mây đen, sấm chớp chớp động, nếu như đây không phải là trong mật cảnh của Cổ Tông Môn, thì e rằng lúc này đã có tai họa giáng xuống rồi.
“Xảy ra chuyện gì vậy?
Cậu chủ nhà họ Phong và nhà họ Tào đang giao thủ cũng cảm nhận được trời đất biến hóa, bọn họ cúi đầu, ánh mắt nghi hoặc nhìn về phía khí tức đang không ngừng dâng lên dưới hố.
Hai người lần lượt lùi lại, tạm ngừng tiến công với Diệp Thành và Lạc Việt Ban, ảnh mặt lộ ra vẻ cổ kỵ.
“Giống như sức mạnh của đạn dược vậy, Tân Trạm dùng đan dược nào vậy?” Cậu chủ nhà họ Tào nói.
“Đan dược nào mà có thể kinh người như vậy chứ?” Sắc mặt cậu chủ nhà họ Phong lộ vẻ kinh ngạc.
Anh ta cảm nhận được khi tức của Tần Trạm, từ tam phẩm tăng lên tam phẩm đỉnh phong, sau đó đột phá lên tứ phẩm, thậm chí không có dấu hiệu ngừng lại.
“Không thể để anh ta đột phá nữa.”
Cậu chủ hai nhà lộ ra vẻ kinh hãi,
Sức mạnh hóa cảnh tam phẩm của Tân Trạm đã đáng sợ rồi, nếu như anh đột phá đến tứ phẩm thậm chỉ là ngũ phẩm, vậy bọn họ còn có thể đánh được sao? “Giết anh ta. Nhân lúc anh ta còn chưa hoàn toàn hoàn thành đột phá.
Hai người nhanh chóng hạ quyết định.
Ánh mắt cậu chủ nhà họ Phong xẹt qua tia tiếc nuổi, anh ta đột nhiên lấy ra một linh bảo diễu giấy.
Anh ta cần đầu lưỡi, phun ra một ngụm máu lên trên, chỉ thấy con diều này bay theo gió biển thành một con đại bàng gồm vô số phong linh.
Cậu chủ nhà họ Tào cũng lộ ra cánh tay trái, trên cánh tay trái lấp lánh một hình xăm rồng đen.
Hình xăm rung động, nhanh chóng rời khỏi cơ thể anh ta, biển thành một cự long trường thương trong tay anh ta.
Hai người đều lấy hết bản lĩnh ra, xông thẳng đến Tân Trạm.
Lạc Việt Ban và Diệp Thành liều mạng ngăn cản.
Nhưng hai người kia đã đánh ra sát chiêu, khiến hai người bay đi.
Ram.
Hai người rơi xuống hố to, nhưng phát hiện vị trí của Tân Trạm là một màn đen kịt.
Bên ngoài cơ thể Tân Trạm lại hình thành một lá chắn màu đen.
“Đây là chiêu thức gì vậy? Dường như là là thuật của chủ Ma Môn.
“Anh ta hình như đang tiến hóa bên trong.
Hai cậu chủ dường như nín thở, bọn họ nghe thấy tiếng tim đập nhẹ trong vật chất giống như quả trừng màu đen kia. Mà theo âm thanh dân dần phóng đại, một luồng khí tức không ngừng thăng cấp.
Ánh mắt hai cậu chủ lóe lên tia sát khí, hai người đồng thời ra tay, phong đạo xung kính, cự long trường thương đột nhiên đâm xuống,
Tuy nhiên quả trứng màu đen vô cùng kiên cố, chỉ run nhẹ một trận, không hề bị làm sao.
“Đây là thứ gì vậy, sao lại cứng như vậy chứ?” Hai cậu chủ đều kinh ngạc, hai người bọn họ là hóa cảnh tứ phẩm, vậy mà lại không thể đánh vỡ được tầng phòng hộ này.
“Tôi không tin không thể đánh vỡ được vật này.
Bọn họ gầm lên, không ngừng công kích, “Anh còn ngẩn ra đấy làm gì?”
Cảm nhận được ti vi của Tần Trạm đột phá đến hóa cảnh tứ phẩm đỉnh phong, cậu chủ nhà họ Phong lo lắng ngẩng đầu, tức giận nhìn Thiếu tông chủ.
“Tu vi của anh ta tăng cao lên thì anh còn đánh được anh ta sao?
Cậu chủ nhà họ Tào cũng hét lên.
Thiếu tông chủ nhíu mày, tính cách của anh ta vốn dĩ kiêu ngạo, nhưng cảm nhận tu vi của Tân Trạm không ngừng tăng lên. Đến anh ta cũng cảm nhận được áp lực.
“Nhân lúc anh ta yếu thì lấy mạng của anh ta.
Cậu chủ nhà họ Phong cũng hét lên, Thiếu tông chủ nghiến răng, cũng đột nhiên đáp xuống, ba người cùng công kích vỏ trứng màu đen.
“Ha ha, thật sự chưa từng thấy ai vô liêm sỉ như vậy.”
Võ giả nhà họ Vân ở bên cạnh cũng không sợ chết, chế nhạo bọn họ.
“Một người lục phẩm vậy mà lại sợ một người tứ phẩm, thật sự là quá mất mặt mà.”
“Ba người đánh một người, đến mặt mũi của gia tộc ẩn thể cũng đều mất hết rồi.”
“Các người muốn chết à?” Cậu chủ nhà họ Tào tức giận hét lên.
“Vậy cậu đến giết tôi đi, ông đây đã sớm không còn kiên nhẫn nữa rồi.” Võ giả nhà họ Vân sáng khoái cười nói.
“Đến giết chúng tôi đi, một đám cặn bã, rác rưởi.” Mọi người cùng nhau chửi mắng
Người nhà họ Vân cũng không quan tâm gì hết, đủng bên hố không ngừng chế nhạo. Bọn họ không có thực lực giúp đỡ, nhưng cũng có thể tấn công ba người bọn họ bằng lời nói, thậm chí dùng cả sinh mệnh, vì Tần Trạm mà kéo dài thời gian, cũng không quan tâm cái gì cả.
Sắc mặt ba người đỏ bừng, những bọn họ thậm chí còn không đủ thời gian để giết những người nhà họ Vân này.
Dưới sự công kích liên tục của bọn họ, vỏ trừng này không ngừng rung chuyển, bắt đầu xuất hiện vết nút.
Giữa không trung, Diệp Thành và Lạc Việt Ban hét lớn, liều mạng muốn ngăn cản bọn họ, nhưng lại bị còn đại bàng khổng lồ chặn lại.
“Không được, cứ như thế thì trước khi Tần Trạm hoàn toàn dung hợp, thì hiệu quả của đan dược đó sẽ bị gián đoạn trước.” Diệp Thành phun ra một ngụm máu tươi, ánh mắt tràn đầy tia máu.
Vốn dĩ thực lực của bọn họ không đủ, đại bàng của cậu chủ nhà họ Phong còn đặt bên ngoài, đủ để ngăn chặn hai người vốn đã bị thương nặng.
Lẽ nào, thật sự đã không còn hy vọng nữa sao?
Nhìn thấy những vết nứt trên vỏ bảo vệ màu đen càng ngày càng nhiều, Diệp Thành lộ ra vẻ thất vọng.
Đúng vào lúc này, ngoài đại điện đột nhiên sáng lên một ánh sáng.
Một khí tức ngút trời bạo phát đến, tản ra khắp nơi.
Mọi người chấn động nhìn qua.
Nên nói là không phải một khí tức mà lại hai khí tức, dường như đồng thời bạo phát ra từ trong nội điện.
Hai khí tức này một đồng một tay, ánh sáng chói lại.
“Chết tiệt, là bảo vật bí mật trong nội điện.
“Bọn họ đã lấy được bảo vật rồi.”
Hai cậu chủ vô cùng tức giận.
Mà ngay sau khi khí tức ngút trời này bạo phát thì bắt đầu nhanh chóng lao về phía bọn họ.
Dường như chỉ mới hít thở vài cái, thì cô chủ nhà họ Vân và Tô Uyên đã đến phía trên nhóm người.
Lúc này trong tay cô chủ nhà họ Vân có một bình ngọc cỡ bằng một bàn tay, bình ngọc tràn đầy linh khí, tản ra ánh sáng vô cùng thánh khiết.
Mà khí tức toàn thân Tô Uyên giống như một thanh kiếm sắc bén không vỏ, trong hai mắt cô hiện lên hai đồng tử một màu xanh lam một màu đỏ, hai đạo quang không ngừng lưu chuyển, trong kỳ quái khó lường.
Hai người vừa xuất hiện, thi mang theo khí tức ngút trời lao thẳng xuống hố, cứu Tần Trạm.
“Không phải sợ, cho dù hai người này lấy được bảo vật, cũng chỉ là vừa mới lấy được, sức mạnh cũng không quá cao.
Thiếu tông chủ hét to: “Hai người các người ngăn bọn họ lại,
Tần Trạm giao cho tôi.
Cậu chủ nhà họ Phong và nhà họ Tào cũng định thần lại, bay lên, ngăn cản hai người vừa mới đột phá.
“Tránh ra.” Cô chủ nhà họ Vân hét lên.
Bình ngọc trong tay đột nhiên lật ra, một luồng sáng trắng tinh bắn ra từ trong miệng bình, đánh về phía cậu chủ nhà họ Tào.
Cậu chủ nhà họ Tào gầm lên một tiếng, anh ta phả rách áo, hình xăm trên người dường như sống lại, biến thành đầu rồng đen, bay ra khỏi cơ thể như cánh tay, lao về phía ánh sáng.
Trong âm thanh bùng nổ, ánh sáng và rồng đen đánh nhau không phân thắng bại.
“Bảo vật của Thanh Vân Tông thánh điện quả thật lợi hại.” Cậu chủ nhà họ Tào vô cùng ghen tỵ.
Lúc trước Vân Như Ý hoàn toàn không bằng anh ta, nhưng lúc này có bảo vật hỗ trợ, vậy mà lại có thể đánh ngang sức với anh ta.
Điều này càng khiến anh ta tức giận với Tần Trạm hơn.
Nếu không phải bị Tân Trạm ngăn cản, những bảo vật này, nên là của anh ta.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.