Chương trước
Chương sau
Sắc mặt Trường sư huynh có chút cứng ngắc, hừ một tiếng nói: “Tân Trạm, coi như anh có chút bản lĩnh. Có điều mặc dù anh trốn ra được, nhưng tôi lại không thua, nhường cái gì chứ?”
“Sư huynh, anh thua rồi.” Lần này cô gái có chút không nhịn được, thở dài nói.
Trương sư huynh ngẩn ra, sau đó Tần Trạm phất tay một cái, nhất thời không gian xung quanh rung động, dường như mặt gương bị phá vỡ vậy. Không gian xung quanh rung chuyển một hồi, cảnh tượng đột nhiên thay đổi.
Lúc này Trương sư huynh mới đột nhiên nhận ra, không biết từ lúc nào, Chung Tế Mạc kia lại đứng trước người mình, thanh kiếm sắc bén trong tay cậu ta đặt trên cổ anh ta, mà trước đó mình lại không hề cảnh giác.
“Đây là chuyện gì vậy?”
Sắc mặt Trương sư huynh thay đổi, khuôn mặt anh ta đỏ bừng, vừa xấu hổ vừa khó chịu.
Trước đó anh ta coi Chung Tế Mạc như một con kiến, còn nói cảnh này sẽ không thể xảy ra. Nhưng bây giờ anh ta lại biến thành người bị con kiến đè đầu cưỡi cổ.
Tân Trạm nói rất đúng, nếu như Chung Tế Mạc trượt tay một cái, mình không chết cũng sẽ bị thương nặng. Bởi vì anh ta chìm sâu vào trong huyền cảnh, căn bản sẽ không phát hiện.
“Môn chủ thắng rồi.”
Dưới đài, mọi người vỡ òa phát ra tiếng hoan hô. Sắc mặt Trương sư huynh trắng xanh, càng thêm khó nhìn, Trước đó mình nghĩ rằng mình thắng rồi, nên vừa rồi mới ngông cuồng như vậy, bây giờ nhớ lại, thật sự là mất mặt mà, hận không thể tìm một lỗ nào đó để chui xuống.
“Rất tốt, anh rất mạnh.
Trương sư huynh nhìn sâu Tần Trạm một cái.
Anh ta cười lạnh một tiếng: “Không ngờ anh cũng biết về trận pháp, tôi nghĩ chắc là trên lôi đài này đã được bố trí sẵn trận pháp rồi đùng không? Xem như anh lợi hại, cho tôi mở mắt” Ném ba viên linh thạch xuống, Trương sư huynh hừ thấp một tiếng rời đi.
Khi đến thì oai phong lẫm liệt, khi đi thì lại giống như chó nhà có đảm vậy.
“Tân Môn chủ, anh đứng quên mười năm tháng sau đến Vấn Tông đấy.
Cô gái cười một cái rồi cũng nhanh chóng rời đi cũng sư huynh.
“Tần Trạm, thằng nhóc anh thật sự âm hiểm mà, vậy mà lại bố trí trước trận pháp, khâm phục.” Diệp Thành nói. Tần Trạm lắc đầu, xem ra Trương sư huynh này vẫn chưa “Bố trí trước cái mông ấy. khuất phục, lôi đài Tân Môn, sao có thể đặt trước trận pháp được chứ?
Có điều Tần Trạm cũng lười giải thích, Trương sư huynh này muốn tin như vậy, vậy thì cứ để anh ta tin đi.
Buổi tối.
Ánh trăng tỏa sáng, điểm xuyết những vì sao. Tân Trạm ngồi trong phòng, chăm chỉ tu luyện.
Trong cơ thể anh, một linh khí vô cùng tinh thuần không ngừng vận chuyển, giống như một con rắn linh vậy.
“Vạn Luyện Khí, lại sắp thăng cấp rồi.” Suy nghĩ của Tân Trạm lưu chuyển.
Mấy ngày trước anh đã sớm cảm nhận được Vạn Luyện Khí đang gia tăng, lại tích lũy đến cấp bậc tiếp theo. Cho nên hôm nay, Tần Trạm vẫn luôn không ngừng luyện khí.
Cuối cùng, sáng sớm, Tần Trạm đột nhiên mở mắt ra Trên người xuất hiện một đạo ánh sáng vàng, Tần Trạm thở ra một hơi thở hỗn loạn tâm niệm chuyển động.
Một luồng linh khí như răn linh tràn ra khỏi cơ thể Tân Trạm, giống như một con rấn nhỏ, hoan hô nhảy nhót xung quanh cánh tay anh.
So với Vạn Luyện Khí lúc trước, nó không chỉ tinh thuận và dày đặc hơn gấp đôi.
“Mười Vạn Luyện rồi.” Ánh mắt Tân Trạm lóe lên một tia tinh hoàng Vạn Luyện Khí, lấy vạn làm đơn vị, một vạn mười vạn trăm vạn. Mỗi một cấp bậc thì hiệu quả của Vạn Luyện Khí lại càng tăng theo cấp số nhân, hơn nữa còn sinh ra rất nhiều công dụng moi.
Trước kia Tần Trạm vẫn luôn là cảnh giới cấp một của Vạn Luyện Khí, bây giờ đã đột phá đến cấp hai rồi.
“Bây giờ phẩm bậc Vạn Luyện Khí đã có đủ rồi, chỉ cần tu luyện đến hóa cảnh tam phẩm, thì có thể đến Vạn Luyện Tông thừa kể bước truyền thừa tiếp theo của hai vị trưởng lão Hắc Bach roi.”
Tần Trạm nghĩ thầm.
Khi Tần Trạm chuẩn bị thử nghiệm một chút hiểu quả của Vạn Luyện Khí này, thì đột nhiên bên ngoài truyền đến những bước chân hỗn loạn chạy đến.
Tần Trạm nhưởng mày, đừng lên.
“Bắc Xuyên, chuyện gì vậy?”
Tần Trạm đi ra ngoài viện, nhìn thấy Hứa Bắc Xuyên đang thở hổn hển chạy đến.
“Sư phụ, có một người ngã bên ngoài, nhìn dáng vẻ giống như là người của cô Uyên “Tô Uyên! Đồng tử Tần Trạm nhất thời co rút lại.
Lẽ nào Uyên xảy ra chuyện gì rồi sao?
Anh và Hứa Bắc Xuyên nhanh chóng bước ra ngoài, lúc này đã có đệ tử của Tân Môn chuyển người kia vào trong đại điện Tân Môn rồi.
“Sào Ngõa, sao lại là anh?”
Thấy người đến Tân Trạm nhận ra chính là tâm phúc bên Tần Trạm củi người xuống, dùng ngón tay ấn lên người Sài cạnh Tô Uyên.
Ngõa, dùng linh khí kiểm tra một phen, phát hiện đối phương không hề bị thương, chỉ là quá mệt lên mới ngất đi, lúc này anh mới thở phào nhẹ nhõm. Có điều Sài Ngõa vội vàng như thế, vội vã đi đường đến vắt kiệt sức lực, chắc là đã xảy ra chuyện gì đó?
Tân Trạm có chút lo lắng, đem linh khí độ vào trong người Sài Ngõa.
Linh khí lưu chuyển, nhanh chóng quay trở lại cơ thể đối phương, Sài Ngõa nhanh chóng tỉnh lại.
“Anh Trạm, cô Uyên bảo tôi đến cầu cứu anh.” Sài Ngõa vừa mới mở mắt, không nhịn được vội vàng nói.
Tim Tân Trạm đập nhanh, anh giữ lấy Sài Ngõa.
“Tô Uyên thế nào rồi?”
“Anh Trạm, anh hiểu nhầm rồi. Không phải cô Uyên mà là cô Diệp, cô Phương Hiểu Điệp. Sải Ngõa vội vàng lắc đầu.
“Phương Hiểu Điệp và Tô Uyên ở cũng nhau sao?”
Tần Trạm nhất thời ngẩn ra.
“Đúng vậy!
Sài Ngõa gật đầu: “Khi cô Uyên đang ở trong mật cảnh thì gặp cô Điệp, sau đó hai người cùng đi với nhau, sau đó hai người họ bị người khác tấn công, cô Điệp vì bảo vệ cô Uyên mà bị trúng tên độc”
“Tên độc đó cực độc, bây giờ tính mạng của cô Điệp đang bị nguy hiểm. Cô Uyên đặc biệt truyền lệnh cho tôi, để tôi lập tức đến tìm cậu.” Sài Ngõa vội vàng nói.
Hai người bị đuổi giết, Phương Hiểu Điệp còn vì Tô Uyên mà bị thương.
Trong lòng Tần Trạm run lên, thực lực của Tô Uyên thế nào anh là rõ nhất, dưới sự chỉ dạy của ông cụ thần bí đó, tu vi của Tô Uyên ít ra cũng đã đạt đến hóa cảnh rồi, bây giờ vậy mà lại bị đuổi giết như vậy, rõ ràng thực lực của đối phương không nhỏ.
“Anh Trạm, cầu xin anh nhất định phải cứu cô chủ và cô Điệp.
Sài Ngõa lấy một lệnh bài ra đưa cho Tân Trạm.
“Anh yên tâm, an tâm nghỉ ngơi đi.” Tân Trạm gật đầu, phân phó cho đệ tử đưa Sài Ngõa đi nghỉ ngơi.
Sau đó Tần Trạm lại phân phó cho Hứa Bắc Xuyên gọi Diệp Thành đến.
“Thanh Vân Tông” Diệp Thành thấy thông tin mà Sài Ngõa lưu lại, hít một hơi lạnh.
“Làm sao vậy? Nơi đó rất nguy hiểm sao?”
“Rất là nguy hiểm.
Sắc mặt Tân Trạm nghiêm trọng nói: “Thanh Vân Tông này từ xưa đã là vừa chính vừa tà, môn phái vô cùng lớn, tóm lại nơi đó rất kỳ lạ, đến tôi cũng chưa từng đến Trong lòng Tần Trạm cảm thấy có chút không hay. Đến cả người yêu thích mạo hiểm như Diệp Thành còn chưa đến, chắc chắn Thanh Vân Tông đó tuyệt đối là vùng đất hồ sói.
“Chuyện này không được chậm trễ, chúng ta xuất phát thôi.
Tân Trạm nói.
“Nhân tiện gọi cả Việt Ban nữa.” Diệp Thành kiến nghị.
Tần Trạm gật đầu, tu vi của Tô Uyên mà còn bị người khác đuổi giết, vậy thực lực của đối phương nhất định phải rất cao, gọi thêm vài người đến cũng tốt.
“Tôi sẽ phân phó cho anh ta tập trung ở nơi đã định” Diệp Thành gật đầu, gửi tin nhắn cho Lạc Việt Ban.
Thời gian cấp bách, hai chân Tân Trạm khỏi Tân Môn, tốc độ vô cùng nhi dẫm lên kiếm bay, rời Di tích Cổ Tông Môn của Thanh Vân Tông cách Việt Nam không xa lắm.
Cửa vào mật cảnh, là trên một hòn đảo.
Sáng sớm ngày hôm sau, hai người đã đến hòn đảo đó.
“Các người đến rồi.” Râu quai nón nhanh hơn một bước, đến trước hai người bọn họ, lúc này anh ta bước đến.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.