Chương trước
Chương sau
Ông cụ Tô cắn răng nói: “Mày bắt tao quỳ xuống cho nó. Nó là cái…”
“Bốp!” Tần Trạm trực tiếp giơ tay, tát về phía miệng lão.
Ông cụ Tô tuổi gần tám tuần, miệng tức khắc toét ra, nhiều cái răng phun từ trong miệng ra.
Nhưng trong ánh mắt Tần Trạm không hề có chút đồng cảm. Anh ta giống như một con ác ma giết người, làm người sợ hãi.
Nhưng mà giây tiếp theo, khi Tần Trạm nhìn về phía Tô Uyên, trong ánh mắt lại tràn đẩy dịu dàng chất chứa tình cảm, dường như đã đổi một người khác.
Tần Trạm dẫn cong người xuống, anh ngồi xổm trước mặt Tô Uyên, nhẹ giọng nói: “Chuyện anh đã hứa với em đều đã làm được. Từ hôm nay trở đi, nhà họ Tô trở lại trong tay của em.”
Nhìn về mặt tình cảm của anh, Sở Tỉnh Quản không khỏi hơi hơi cảm thán,”Tiếc là em đã không còn nữa.” Tấn Trạm hít sâu một hơi, trong lòng kể không rõ nỗi đau buồn.
“Em yên tâm, hiện tại anh sẽ giết ông ta, để ông ta chết cùng em.” Tần Trạm chậm rãi đứng dậy, anh xoay người lại, lạnh lùng nhìn phía ông cụ Tô.
“Nhà họ Tô các người đều đáng chết.” Tần Trạm cắn răng nói: “Nếu không có các người, Tô Uyên đã không chết. Nếu không có các người, tôi cũng đã không đứng ở chỗ này”
Trong miệng ông cụ Tô không ngừng phát ra thanh âm “ô ô ô không biết là đang ủ ở cái gì.
Đúng lúc này, tổng quản đang xụi lơ trên mặt đất bỗng nhiên đứng dậy, đứng ở trước người ông cụ Tô lần nữa.
Trên người ông thấm đẫm máu tươi, hơi thở cũng có đã có phần uể oải. Dáng người thon dài lúc này cũng có phần chật vật.
Sắc mặt Tần Trạm lạnh đi, anh lạnh mặt nói: “Nhất định cứ muốn ép tôi à?”
Trên mặt tổng quản vẫn giữ nụ cười, ông xoa xoa vết máu ở khỏe miệng, nói: “Cậu có chắc là muốn giết ông ấy “Chắc chắn.” Tần Trạm lạnh giọng nói Tổng quản yên lặng một lát, ông cười nhẹ nói: “Nếu tôi nói cho cậu là Tô Uyên không chết thì sao?”
Nghe câu nói như thế, Tấn Trạm tức khắc ngày ngần cả người.
Anh nhíu nhíu mày, nói: “Ông có ý gì?”
Tổng quan cười nói: “Nếu Tô Uyên không chết, cậu có chắc là phải giết ông ấy không?” “Tôi hỏi ông có ý gì!” Tần Trạm quát lớn một tiếng, khí kinh khủng bố tức khắc bùng nổi Người chung quanh trực tiếp bị đánh bay đi ra ngoài mấy chục mét Ngay cả tổng quản cũng không khỏi lùi lại hai bước, khóe miệng tràn ra một ngụm máu tươi.
“Tôi nói, Tô Uyên không chết.” Tổng quan hít sâu một hơi.
Tô Uyên không chết?
Sắc mặt Tần Trạm đổi qua đổi lại, lúc sau cười lạnh nói: “Dùng thủ đoạn vụng về này để lừa gạt tôi? Thi thể của Tô Uyên còn đang ở chỗ này, sao ông nói với tôi là cô ấy không chết?”
Tổng Quản cười nhẹ nhàng nói: “Sao cậu lại chắc chắn đây là thân thể thật của cô ấy như vậy?”
Tấn Trạm sửng sốt, anh ngắng đầu nhìn tổng quản, thấp giọng ni non nói: “Ý của ông là nói đây chỉlà một phân thân của cô ấy?”
Tổng quân gật đầu, nói: “Đúng vậy”
Trong lòng Tấn Trạm vốn đang tuyệt vọng, tức khắc lại bốc cháy lên hy vọng.
Anh sốt ruột nhìn tổng quản, nói: “Vậy cô ấy ở “Chi e là cậu phải tự đi tìm cô ấy.” Tổng quân lắc đau.
Tần Trạm nhíu mày nói: “Vì sao tôi phải tin tưởng ông? Ai biết có phải ông đang cố ý kéo dài thời gian hay không?”
Tổng quan nở nụ cười, ông ta đi đến trước mặt Tấn Trạm, nói: “Cậu đã từng nghĩ ông già ở sau lưng Tôi Uyên là ai chưa?”
“Ông già thần bí?” Nghe được lời nói của tổng quản, Tần Trạm tức khắc nhớ tới ông cụ già lom khom kia!
Lúc sau Tần Trạm đột nhiên ngẩng đầu lên, thanh âm gần như run rẩy mà nói: “Ông, ông nói là thật chứ? Những việc này ông làm sao mà biết được “
Tổng quân yên lặng một lát, chậm rãi mở miệng nói: “Khi Tô Uyên bị bắt về, tôi nhìn ra đã biết đây không phải là bản thể của cô ấy. Còn bàn thể ở đâu,tôi cũng không biết.”
Tấn Trạm hồ nghi xem xét tổng quân, trầm giọng nói: “Vậy vì sao ông không nói cho ông cụ Tối Tổng quan cười nhạt nói: “Chẳng những tôi không nói cho ông ấy Tô Uyên không phải là người thực, tôi cũng không nói cho ông ấy Yến Võ là người cậu phải toi.”
Sắc mặt của Tần Trạm lại thay đổi kịch liệt lần nữa, anh khiếp sợ nhìn tổng quản, trên mặt tràn ngập vẻ không thể tin tưởng.
Người này, quả nhiên không đơn giản! Ông ta dường như cái gì cũng biết.
“Tần Trạm, tôi có thể làm chứng.” Yến Võ hít sâu một hơi nói.
Ông cụ Tô ở một bên nghe được lời này, tức khắc ô ô ô kêu lên. Ông ta chỉ vào tổng quản, miệng không ngừng ngập ngừng.
Tần Trạm híp mắt, anh xem xét tổng quan cần thận, muốn từ trên mặt ông ta nhìn ra cái gì.
Nhưng mà trên mặt ông ta vĩnh viễn đều là vẻ mặt ôn hoà kia, suy nghĩ che giấu sâu đậm, cái gì cũng nhìn không ra.
Đúng lúc này, Tấn Trạm bằng nhiên nhớ tới cô gáiáo đen kia.
Cái cô gái áo đen mà cảm trong tay vũ khí của Đại Võ Tông, ở cửa của Hiệp Hội Võ Đạo Thủ Đô cướp đoạt viên ngọc thạch đen.
Cái cô gái áo đen đưa cho mình nội đan của hai cốt cá sấu.
“Đúng vậy, sao mà mình không nghĩ ra chứ” Tần Trạm vỗ vỗ đầu của mình: “Ngoại cô ấy, còn có ai sẽ trợ giúp mình như vậy?”
Trên mặt của Tần Trạm hiện lên vẻ mừng như điên, sự hưng phấn nháy mắt chuốc mê đầu óc của anh!
“Tô Uyên không chết, Tô Uyên không chết!” Tần Trạm hưng phần mà hô to ra tới: “Đúng vậy, cô gái áo đen kia chính là Tô Uyên! Cho dù cô ấy che dấu hơi thở, mình vẫn có thể cảm giác được một cảm giác quen thuộc như cũ Anh nhiều lần suy đoán thân phận của cô, thậm chỉ còn cho rằng rằng cô là người bên cạnh ba mình Chỉ riêng chưa từng đoán được cô là Tô Uyên!
Hiện tại mới chợt nhận ra, Tần Trạm chợt hiểu hết tất cắt “Yến Vớ!” Tấn Trạm vội vàng xoay người, anh năm lấy bả vai Yến Võ, nói: “Câu có thể liên lạc với anh củacậu không? Tôi muốn gặp anh ấy!”
Yến Võ lắc đầu nói: “Giữa hai chúng tôi đã rất nhiều năm không liên lạc với nhau.”
“Nghĩ cách, nghĩ cách liên hệ anh ta!” Tần Tram dùng sức mà vỗ vỗ bả vai Yến Võ, sau đó nhịn không được cất tiếng cười to lên.
Nhìn bộ dạng điên cuồng của Tần Trạm, người chung quanh đều không khỏi lùi lại hai bước, ai không biết còn tưởng rằng anh đã điên rồi.
“Hiện tại, cậu còn muốn giết ông ấy không?” Tổng quản cắt đứt tiếng cười của Tần Trạm.
Tần Trạm nhìn ông một cái, sau đó trầm giọng nói: “Cảm ơn ông đã nói cho tôi tin tức này, ông cứ dẫn ông ta đi thôi.”
Tổng quản gật đầu, ông đi đến trước người ông cụ Tô nhẹ giọng nói: “Thưa ông, chúng ta đi thôi.”
Nắm tay của ông cụ Tô liều mạng đấm thẳng về phía tổng quan, tổng quan cũng không trốn tránh, để mặc nắm tay của ông cụ Tô đập trên người mình.
Ông bể thân hình của ông cụ Tô lên, sau đó không quay đầu lại đi ra khỏi căn nhà lớn của họ Tôi. Người họ Tô, rất nhanh rời khỏi nơi này, Tấn Trạm cố niên cảm xúc hưng phản, anh đi tới trước mặt SởTỉnh Quân, chắp tay nói: “Ngài Sở, cảm ơn sự hỗ trợ của ngài. Tấn Trạm tôi thiếu ngài một ân tình Sở Tỉnh Quân cười nói: “Không cần khách khí. Nói thật, tôi vẫn luôn tò mò về anh. Hôm nay vừa thấy, quả nhiên không giống bình thường”
“Ngài Sở quá khen.” Tần Trạm chắp tay.
Trong lòng anh hiện tại đều nghĩ về tin tức của Tô Uyên, cho nên không còn lòng dạ nào nói chuyện phiếm với Sở Tỉnh Quân.
Vì thế, sau khi anh nói lời cáo biệt liền chuẩn bị rời di.
“Đúng rồi.” Sau khi đi được vài bước, Tần Trạm lại xoay người lại quét về phía mọi người, khom người nói: Về việc Tô Uyên, còn cần các vi bảo mật.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.