Chương trước
Chương sau
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sở Lập Quần vội vàng nói: “Anh Tần Trạm, nói sự thật thì”
Tần Trạm gật đầu, anh nhìn Lôi Mãnh rồi mỉm cười: “Chú Lôi Mãnh, chú cứ bận công việc của chú, cháu muốn nói chuyện với cậu chủ Sở.”
Lôi Mãnh hoảng sợ, ông ta vội vàng xua tay nói: “Anh Tần Trạm, đừng gọi tôi là chủ, chỉ gọi tên là được.
“Chú Lôi Mãnh, chủ quá khách sáo rồi.” Tần Trạm cười khổ: “Cháu và Lôi Đình là bạn, chú cứ coi cháu như là bạn của con chú.Lôi Mãnh mỉm cười và gật đầu.
Nói như vậy, ông ta muốn bỏ qua thân phận của Tần Trạm, đúng là cũng quá khó đối với Lôi Mãnh.
Sau khi ông ta bước ra ngoài, Tần Trạm nhìn Sở Lập Quần, trầm giọng nói: “Cậu có biết Đại võ tông của Hiệp hội võ đạo thủ đô đã đi đầu không?”
Sở Lập Quần sửng sốt rồi cau mày: “Cái này tôi thực sự không biết.
Lúc này, Sở Lập Quần mới dừng lại, nói tiếp: “Nhưng tôi đã từng nghe qua một truyền thuyết”
Tần Trạm gật đầu ra hiệu nói tiếp.
Sở Lập Quần chậm rãi nói: “Mùa hè năm đó có một nữ yêu. Nghe nói lúc đó vô số võ sĩ đã chết trong tay cô ta, bao gồm cả người của các gia tộc lớn.”
Nghe được ba chữ “nữ ma đầu”, lòng Tần Trạm bỗng bị siết chặt dữ dội.
“Vào thời điểm đó, cô ấy đã là một võ sĩ tuyệt vời, và cô ấy được ca ngợi là người có nhiều khả năng bước vào lĩnh vực biến hình, nhưng thật đáng tiếc khi Hiệp hội võ đạo thủ đô đã đưa một số võ thuật và vũ khí biến hình vĩ đại đến vương quốc và hạ gục nó. ”
“Cuộc chiến kéo dài ba ngày ba đêm, phá hủy một số hiện vật của vương quốc, và Hiệp hội võ đạo thủ đô bị tổn thất nặng nề. Vô số võ tông và võ tông vĩ đại bị chết mới bắt được nữ ma đầu kia.”
“Từ đó về sau Đại võ tông của Hiệp hội võ đạo thủ đô chưa bao giờ xuất hiện nữa.”
Tần Trạm sắc mặt lạnh lùng, trầm giọng nói: “Làm sao cậu biết những thứ này?”
Sở Lập Quần cười nói: “Lúc trước Hiệp hội võ đạo thủ đô đã đưa ra một tuyên bố trên diễn đàn, lục soát một chút chắc sẽ tìm được.”
“Cách đây bao nhiêu năm?”Tần Trạm tiếp tục hỏi.
Sở Lập Quần sở sở cắm một hồi nói: “Hình như là hơn hai mươi năm trước.
Hơn hai mươi năm trước? Là không lâu sau khi anh vừa sinh ra sao?
“Chuyện lớn như vậy sao lại không có nhiều người biết?” Tần Trạm hỏi: “Cho dù là trong thế giới người thường không truyền bá tại sao ngay cả người trong võ lâm cũng không biết?”
Sở Lập Quần gãi đầu nói: “Đúng vậy. Có khi là vì bọn họ bị Hiệp hội võ đạo thủ đô trấn áp không?”
“Con mẹ nó!” Tần Trạm tức giận mắng.
“Hiệp hội võ sĩ đạo Thủ đô là một lũ chó đẻ. Bọn chúng vì để xác lập địa vị của họ để cho cả thế giới biết những đóng góp của họ, lại còn đem những chuyện này trấn áp đi?”
“Anh Tần Trạm, anh cũng không được nói như vậy. Nữ ma đầu đã giết nhiều người như vậy, Hiệp hội võ đạo thủ đô”
“Tôi cấm cậu gọi cô ấy là nữ ma đầu!” Tần Trạm gầm lên, trong lòng chợt kinh hãi. Tóc múa loạn xạ, đồng tử co rút mạnh, khí diễm màu vàng kim lập tức khiến cả người Sở Lập Quần hộc máu.
“Anh Tần Trạm.” Sở Lập Quần nhìn có chút đau lòng.
Sắc mặt Tần Trạm hơi thay đổi, dồn dập khí lực, sau đó hít sâu một hơi, nói: “Xin lỗi, tôi sai rồi.”
Sở Lập Quân xua tay, cau mày nói: “Anh Tần Trạm, anh sao tức giận như vậy?”
Tần Trạm lạnh lùng nói: “Hiệp hội võ đạo thủ đô, lũ chó đẻ này, bọn họ nói cái gì cũng không đáng tin. Tôi nghi ngờ là sợ nữ nhân này uy hiếp địa vị của bọn chúng, cho nên mới hợp lực trấn áp.”
Sở Lập Quần nhíu mày và nói: “Không, chẳng phải Hiệp hội võ đạo thủ đô luôn thích thu hút nhân tài sao? Tại sao họ không đưa nữ ma đầu này vào dưới trướng của bọn họ?”
Tần Trạm chế nhạo: “Sao cậu biết họ chưa từng thử?”
Sở Lập Quần vẫn không hiểu, anh ta cau mày nói: “Ý anh là, người phụ nữ này từ chối? Thật vô lý đúng không? Hiệp hội võ đạo thủ đô là cung điện của giới võ thuật. Đó là ước mơ của hầu hết mọi người. Cô ấy vì cái mà từ chối?”
“Không phải ai cũng nghĩ như cậu.Tần Trạm liếc nhìn anh ta.
“Hiệp hội võ đạo thủ đô là một tên khốn, và những người trong đó đều là lũ chó đẻ. Có người nịnh nót, nhưng cũng có người chế nhạo.

Tần Trạm nghĩ, đợi đến khi Tần phải đạt tới đỉnh cao, anh sẽ đưa những đồ đệ của Tần môn tấn công Hiệp hội võ đạo thủ đô.
Hiệp hội võ đạo thủ đô có hàng chục vị võ tông, vì vậy Tần Trạm sẽ để cho Tần Môn càng có được thật nhiều võ tông!
Bất luận như thế nào, Hiệp hội võ đạo thủ độ nên biến mất.
“Cảm ơn nhiều.” Tần Trạm đứng dậy, hơi nghiêng người về phía Sở Lập Quần.
Sở Lập Quần vội vàng xua tay nói: “Anh Tần Trạm, anh đừng làm tổn thọ tôi.”
Nói xong, Sở Lập Quần lại cúi đầu chào Tần Trạm.
Phải nói Sở Lập Quần là người lễ phép nhất trong những đứa con của gia đình nhà họ Sợ mà Tần Trạm từng thấy.
Tần Trạm vừa định đứng dậy rời đi, lại đột nhiên nghĩ tới một cái.
Vì vậy, Tần Trạm dừng lại và nói: “Tôi có một câu hỏi khác, cậu có biết về gia đình nhà họ Chúc không?”
“Gia đình nhà học Chúc? Chúc Diêu?” Sở Lập Quần hỏi.
Tần Trạm gật đầu nói: “Ừm, tôi đã đến gia viên nhà học Chúc nhiều lần, nhưng chưa từng gặp qua người nhà bọn họ, thậm chí tôi cũng đã kiểm tra thông tin của Chúc gia, nhưng cũng không thu được gì.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.