Tần Trạm liếc mắt nhìn cô một cái, nói: “Ai dạy em tự luyến như vậy?”
“Xí, còn không thừa nhận.” Phương Hiểu Điệp xem thường nói.
Tần Trạm nhìn về phía Lôi Đình và nói: “Em sống ở Hồng thành?”
“Vâng, Hồng Thành.” Lôi Đình nói có phần thận trọng.
Tần Trạm vuốt cằm hỏi: “Hồng Thành có đặc điểm gì không?
“A.” Lôi Đình ngẩn người: “Gà chúng em nuôi ở đây khá ngon. Hầu như gà đều được nuôi thả vườn ở nông thôn, thịt lợn cũng ngon.. Nếu may mắn, có thể lên núi ăn chơi”
Tần Trạm cười nói: “Chuyện này em không nói tới. Nhà họ Lôi của em ở Hồng Thành, cho nên sức ảnh hưởng của em hẳn là không nhỏ, đúng không?”
“Cũng không tồi.”Lôi Đình nhanh chóng gật đầu nói.
“Ừm, vậy thì tốt, đưa anh đến nhà em” Tần Trạm nói.
“À, được, được rồi.” Lôi Đình có chút nịnh nọt,
“Nhà của em cách đây không xa, em đưa anh đến đó.”
Hồng Thành là một thành phố nhỏ, vùng sâu vùng xa và giao thông tắc nghẽn.
Dường như cuộc sống ở đây của nhiều năm trước vẫn được duy trì như vậy, thoạt nhìn thì hiếm thấy nhà cao tầng mà chủ yếu là các nhà trệt.
Xung quanh Hồng Thành, những ngọn núi cao chót vót nối tiếp nhau, trông như đang lạc bước vào Cửu Thiên.
“Oa, thật hạnh phúc khi được sống ở một nơi như vậy!” Phương Hiểu Điệp nhịn không được hoan hô nói.
Đối với Phương Hiểu Điệp, người đã sống trong khu rừng gia cổ từ nhỏ, loại môi trường này quả thực quá hạnh phúc.
Nhưng đối với Lôi Đình và những người khác thì ngược lại, họ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-vi-dai-nhat/912623/chuong-509.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.