Chương trước
Chương sau
Tô Vũ siết chặt nắm đấm, cười lạnh nói: “Cuối cùng không cần phải tiếp tục cuộc sống tham sống sợ chết này nữa rồi sao? Ngày hôm nay, tôi đã chờ rất lâu rất lâu rồi.”
Đột phá đại võ tông không phải một quá trình ngắn ngủi, bởi vì đó là nhảy vọt về chất.
Giây phút bước vào đại võ tông, toàn bộ thân thể giống như được cải tạo lại, khiến người ta tăng lên một cảnh giới khác.
Quá trình này có thể thành công, cũng có thể thất bại.
Một khi thất bại, cả đời này sẽ không có cơ hội bước vào đại võ tông nữa.
Vì vậy đa số mọi người lúc chuẩn bị đột phá đều tính toán kỹ lưỡng.
“Gần hai tháng, đủ để tôi bước vào đại võ tông rồi.” Tô Vũ lạnh giọng nói, sau đó, anh ta quay đầu chuẩn bị ra ngoài.
“Con định đi đâu vậy?” Tô Tề Hải hỏi Tô Vũ, giữa mày ông ta lộ vẻ lo lắng.
Tô Vũ cười như không cười nói: “Ba, chờ con, con sắp nắm được cả thiên hạ trong tay rồi!”
Tô Tề Hải há to miệng, trong lòng ông ta rất khó chịu.
Từ khi người áo đen kia xuất hiện, Tô Vũ như biến thành người khác.
Không chỉ thần thần bí bí, hơn nữa không còn kính sợ mọi thứ.
Loại cảm giác này khiến Tô Tề Hải có chút lo lắng.
“Gần đây hiệp hội võ đạo thủ đô đang điều tra con, con cẩn thận một chút.” Tô Tề Hải hít sâu một hơi nói.
Tô Vũ cười lạnh nói: “Hiệp hội võ đạo thủ đô không nghi ngờ con, huống chi, bọn họ cũng không làm gì được con.”
Sau khi ném ra những lời này, Tô Vũ liền sải bước rời khỏi.
Nước Bàn.
Trong nháy mắt Tần Trạm đã bế quan tròn ba tháng.
Trong vòng ba tháng ở đây, Tụ Linh Trận điên cuồng vận chuyển, linh khí trong biệt thự không hề cạn kiệt.
Quá trình này thuận lợi hơn so với tưởng tượng của Tần Trạm rất nhiều, cơ thể anh giống như một cái động không đáy, bất kể hấp thu bao nhiêu linh khí cũng đều là trạng thái lấp không đầy.
Nếu là người bình thường, sau khi hấp thu linh khí, đan điền sẽ đạt tới một đỉnh cao, cần thời gian nhất định để hấp thu.
Nhưng cơ thể Tần Trạm hấp thu nhanh hơn người khác rất nhiều lần.
Giữa tháng mười một.
Mắt Tần Trạm đột nhiên mở bừng ra, trong chớp mắt hai luồng sáng bắn thủng mây xanh!
Một luồng sức mạnh mênh mông quẩn quanh trong cơ thể anh, khí kình kinh khủng làm bốc lên từng đợt bụi đất.
“Sư phụ, anh bước vào đại võ tông rồi hả?” Hứa Bắc Xuyên chạy tới hỏi. Tần Trạm lắc đầu nói: “Bước vào đại võ tông nào có đơn giản như vậy.”
Thực lực hiện tại của anh là hậu kỳ kim đan, nhiều nhất cũng được coi là nửa bước đại võ tông.
Tốc độ này đã vượt xa tưởng tượng của Tần Trạm.
“Đi thôi, theo tôi ra ngoài đi dạo” Tần Trạm nói với Hứa Bắc Xuyên.
Hứa Bắc Xuyên đã sớm làm ổ trong ngôi biệt thự này đến chán ngấy rồi, nghe thấy lời nói của Tần Trạm, anh ta liền điên cuồng chạy theo ra ngoài.
Nước Bàn là một quốc gia rất nhỏ, kinh tế của bọn họ không phát triển, tương đối mà nói thì khá nghèo.
Hai bên đường đều là quán cơm nhỏ và sạp hàng nhỏ, khu vực phồn hoa nhất cũng chỉ có mảnh đất xung quanh cung điện.
Thần thức của Tần Trạm bao trùm lấy người trong phạm vi mấy cây số, anh giống như sóng lớn đãi cát, quét qua thân thể mỗi người.
Cả mấy trăm người, vậy mà tất cả đều là tông sư! Người mạnh nhất cũng chỉ là một đại tông sư mà thôi!
“Lạ thật.” Tần Trạm hơi nhíu mày.
Chẳng lẽ thật sự là thiên phú của bọn họ có vấn đề? Sống trong hoàn cảnh thế này, sao tốc độ tu hành lại chậm như vậy chứ?
Hay là đúng như suy nghĩ của Tần Trạm, sau khi bước vào võ tông, loại cấm chế này sẽ không tồn tại?
Trong lúc suy nghĩ, Tần Trạm và Hứa Bắc Xuyên đã đi tới một quán cơm ngồi xuống.
“Sư phụ, anh ăn cái gì?” Hứa Bắc Xuyên hỏi.
“Gì cũng được.” Tần Trạm khoát tay. Anh sờ cằm, tiếp tục cân nhắc vấn đề này.
“Không đúng.” Lúc này, bỗng nhiên Tần Trạm nghĩ đến một vấn đề.
Nếu như bước vào võ tông sẽ không bị hạn chế, vậy nước Bàn tuyệt đối không thể suy bại như vậy.
Nếu thật sự là vậy, đám võ tông kia đã sớm chen chúc tới đây rồi.
Huống chi, Bàn Vương đã dừng lại ở võ tông đỉnh phong rất nhiều năm, đừng nói là đại võ tông, cả nửa bước võ tông ông ta cũng không sờ tới.
“Lạ, quá kỳ lạ rồi.” Tần Trạm càng nghĩ càng thấy có gì đó không đúng.
Đúng lúc này, bỗng nhiên ở cửa quán cơm truyền tới từng đợt xôn xao.
Đưa mắt nhìn ra, chỉ thấy một thanh niên dẫn theo nhiều tùy tùng đi đến. “Cậu Phan, sao cậu lại hạ cổ đến quán nhỏ của chúng tôi thế!” Sau khi nhìn thấy người thanh niên này, ông chủ quán cơm vội vàng chạy tới.
Người được gọi là cậu Phan thản nhiên nói: “Hôm nay tâm trạng tốt, ra ngoài ăn chút gì đó, có món nào ngon mang hết lên cho tôi.”
“Vâng!” Chủ quán cơm vội vàng nói.
“À phải rồi, con người tôi ăn cơm thích yên tĩnh, kêu bọn họ ra ngoài đi.” Lúc này cậu Phan kia tiếp tục nói.
Chủ quán cơm lúng túng: “Cậu Phan, ý cậu là?”
“Kêu bọn họ ra ngoài trước, chờ tôi ăn xong thì để bọn họ vào.” Cậu Phan thoảng có chút không vui nói.
“Được được. Tuy rằng chủ quán cơm không muốn lắm, nhưng cũng không dám làm trái ý cậu Phan này.
Vì vậy, ông ta lần lượt đến các bàn, vẻ mặt áy náy nói: “Xin lỗi, bữa cơm này tôi mời, mọi người ra ngoài trước đi.”
Rất nhanh, chủ quán cơm đã đi tới bàn của Tần Trạm.
Lúc này Tần Trạm đang suy nghĩ về vấn đề của nước Bàn, anh nghĩ đến một khả năng, đó chính là nước Bàn này bị thiết lập trận pháp tà ác nào đó, rất có thể là Huyết Tế tiếng tăm lừng lẫy!
Nghe nói thời kỳ thượng cổ có người từng dùng Huyết Tế giết chết mấy triệu người! Người bố trí Huyết Tế trực tiếp phi thăng, đã rời khỏi nhân giới!
Sau đó loại thuật pháp này đã bị thất truyền, đổi thành các phiên bản Huyết Tế khác nhau, trong đó có một loại chính là cướp đoạt tuổi thọ của con người, dùng việc này để tu hành.
“Thưa anh, làm phiền anh ra ngoài trước, bữa cơm này tôi trả tiền.” Ông chủ kia vẻ mặt áy náy nói.
Tần Trạm nhìn ông ta một cái, nói: “Năm nay anh bao nhiêu tuổi rồi?”
Ông chủ ngẩn người, lúng túng nói: “Năm nay tôi ba mươi sáu tuổi, sao thế?”
“Vậy anh còn có thể sống được bao nhiêu năm?” Tần Trạm tiếp tục hỏi: Vấn đề này khiến ông chủ có chút khó hiểu, ông ta vò đầu nói: “Tôi không đoán được chính xác, có lẽ ít nhất còn có thể sống ba bốn mươi năm”
“Ba bốn mươi năm?” Đồng tử Tần Trạm lập tức co lại, một vị tông sư, tuổi thọ ít nhất chín mươi năm trở lên, sao lại chỉ có tuổi thọ sáu bảy mươi tuổi?
“Thật sự là Huyết Tế sao? Nhưng bọn họ dùng phương pháp gì để áp chế tu hành? Tại sao mình không bị ảnh hưởng?” Tần Trạm nhíu chặt mày.
“Chẳng lẽ là vì Cổ Thụ Tiên Thiên?”
Lúc này, bỗng nhiên Tần Trạm đoán được một khả năng!
“Ông ta còn sống được bao nhiêu năm thì tôi không biết, nhưng tuổi thọ của anh thoạt nhìn không dài đâu.” Lúc này, cậu Phan kia bỗng nhiên lạnh mặt nói.
Lúc này Tần Trạm mới chú ý tới tình cảnh trong quán cơm, quán cơm to như vậy chỉ còn lại hai bàn của cậu Phan kia.
“Tên ngu đó là ai vậy?” Tân Trạm chỉ vào cậu Phan hỏi.
Hứa Bắc Xuyên lắc đầu nói: “Không biết nữa, không biết tự nhiên từ chỗ nào xuất hiện một tên ngu.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.