Chương trước
Chương sau
Cuộc điện thoại này, vậy mà là Thương Trụ gọi tới!
Ở trong điện thoại ông ta nói với Tần Trạm: “Hiệp hội võ đạo thủ đô cố ý xoa dịu mối quan hệ giữa cậu và nhà họ Tô, đặc biệt mời cậu tới hiệp hội võ đạo thủ đô nói chuyện.”
Tần Trạm cười mỉa nói: “Thương Trụ, ông lại đang có chủ ý xấu xa gì thế? Tôi thấy ông nên nói thẳng thì hơn.”
Gương mặt Thương Trụ tối sầm lại, ông ta lạnh giọng nói: “Tần Trạm, đây là một chuyện tốt đối với cậu, ông cụ Tô đã đồng ý cho hội trưởng chúng tôi mặt mũi, cậu đến hay không, đó là việc của cậu!”
Sau khi nói xong, Thương Trụ trực tiếp cúp điện thoại.
Điều này khiến Tần Trạm có chút không hiểu rồi.
Vậy mà ông cụ Tô đồng ý sao? Cho tới bây giờ ông ta đều coi thường mình mà!
Chẳng lẽ lại có âm mưu gì?
Suy đi nghĩ lại, Tần Trạm vẫn quyết định đến đó xem, xem rốt cuộc ông ta đang có chủ ý xấu xa gì.
Nhà họ Tô, ông cụ Tô đang thay quần áo.
Quản gia ở bên cạnh cung kính đứng một bên, đợi ông cụ Tô phân phó.
“Gần đây Tô Phát đang làm gì?” Lúc này, bỗng nhiên ông cụ Tô hỏi.
Quản gia vội vàng nói: “Ông ta mua một ngôi biệt thự ở quê tại phía nam, mỗi ngày đều câu cá chơi cờ.”
“Còn có hành động gì không?” Ông cụ Tô hỏi.
Quản gia lắc đầu nói: “Không còn gì ạ.”
“Ừm, mỗi ngày ông ta gặp người nào làm chuyện gì, đều theo dõi thật kỹ cho tôi.” Ông cụ Tô dặn dò.
“Dạ.”
Hiệp hội võ đạo thủ đô.
Tần Trạm ngồi trước một bàn tròn, đợi ông cụ Tô đến đây.
Trong căn phòng to như vậy, chỉ có mình Tân Trạm.
Anh hơi nhắm mắt lại, thần thức hầu như bao trùm hơn phân nửa hiệp hội võ đạo.
Lúc này Thương Trụ đi từ ngoài cửa vào.
Ở bên cạnh ông ta, còn có thư ký Trịnh.
“Anh là Tần Trạm?” Thư ký Trịnh liếc mắt nhìn Tần Trạm một cái hỏi.
Tần Trạm không nói gì, vẫn nhắm mắt dưỡng thần như cũ.
“Lớn mật, vị này là thư ký Trịnh bên cạnh hội trưởng! Tần Trạm, cậu còn không nhanh chào hỏi!” Thương Trụ quát to.
Tần Trạm thờ ơ nhìn Thương Trụ, nói: “Ông thích làm chó, nhưng tôi không thích.”
“Cậu!” Thương Trụ vừa định nói gì đó, thư ký Trịnh ở bên cạnh xua tay.
Sau đó anh ta ngồi đối diện Tần Trạm, nói: “Hội trưởng cố ý xoa dịu quan hệ giữa cậu và nhà họ Tô, Tần Trạm, cho dù là thù hận sâu cỡ nào, cũng không cần thiết ầm ĩ tới mức không chết không ngừng.”
Tần Trạm không có ấn tượng tốt gì đối với người của hiệp hội võ đạo thủ đô, cho nên những lời thư ký Trịnh nói, Tần Trạm nghiễm nhiên xem như gió thoảng bên tai.
Thư ký Trịnh thấy Tần Trạm không để ý tới anh ta thì không tiếp tục muốn mất mặt nữa, đứng dậy đi ra ngoài.
Thương Trụ híp mắt nói: “Tần Trạm, đừng ngạo mạn như vậy, trước khi cậu bước vào đại võ tông, hiệp hội võ đạo thủ đô có chục ngàn biện pháp giết cậu.”
“Vậy thì nhanh hành động đi.” Tần Trạm cười mỉa nói: “Bằng không đợi tôi bước vào cảnh giới đại võ tông, tôi nhất định sẽ diệt hiệp hội võ đạo thủ đô tận gốc.”
“Hừ!” Thương Trụ lạnh lùng hừ lạnh một tiếng, vung tay áo bỏ đi.
Mấy chục phút sau.
Bóng dáng ông cụ Tô, cuối cùng cũng xuất hiện trong nhà ăn.
Mà bên cạnh ông ta, còn có thư ký Trịnh.
Ông ta chậm rãi ngồi đối diện Tần Trạm, sau đó thư ký Trịnh mở miệng nói: “Ông cụ Tô, hi vọng ông nể mặt hội trưởng của chúng tôi.”
Vẻ mặt ông cụ Tô không đổi nói: “Nếu tôi không nể mặt, hôm nay đã không tới đây.”
“Ừm!” Thư ký Trịnh gật đầu, sau đó anh ta đứng dậy nói: “Ân oán giữa hai vị, hiệp hội võ đạo thủ đô chúng tôi đều đã điều tra xong. Phía trên đều mong xã hội ổn định, không hi vọng các ông cứ tiếp tục ầm ĩ tiếp như thế.”
“Bởi vậy hiệp hội võ đạo thủ đô sẽ vì hai người đặt ra một phương án.” Thư ký Trịnh nói.
Anh ta lấy ra một phần văn kiện, sau đó tiếp tục nói: “Tô Uyên chết ở nhà họ Tô, ông cụ Tô, ông có thể gả một cháu gái cho Tần Trạm, lấy chuyện này làm bồi thường. Như vậy có thể hóa thù thành bạn, mạnh liên hợp với mạnh.”
Nghe thấy câu này, sắc mặt Tần Trạm lập tức trở nên khó coi, cơn giận bốc lên.
Ở trong mắt bọn họ, có phải mọi chuyện trên thế giới này đều có thể coi là vật phẩm tới trao đổi hay không?
Tần Trạm còn chưa mở miệng, ông cụ Tô đã cười nhạo nói: “Thư ký Trịnh, cậu đang nói đùa đúng không? Cậu ta xứng với cháu gái của nhà họ Tô tôi sao? Hôm nay tôi có thể tới, là nể mặt hội trưởng các cậu rồi, nhưng không có nghĩa là cậu ta có tư cách đàm phán với tôi.”
Thư ký Trịnh cười nói: “Ông cụ Tô, bạn gái của Tần Trạm, dù sao cũng chết trong tay người nhà họ Tô. Huống chi Tô Uyên cũng là người của nhà họ Tô các ông.”
“Tôi thừa nhận cô ta là người của nhà họ Tô chúng tôi khi nào chứ? Từ mười mấy năm trước, cô ta đã bị đuổi khỏi nhà họ Tô rồi!” Ông cụ Tô lạnh giọng nói: “Còn nữa, tất cả cháu gái tôi đều là Thiên Kiêu, không phải một kẻ võ phu như cậu ta có thể tranh giành! Muốn gia nhập nhà họ Tô chúng tôi, cậu ta xứng sao?”
Thư ký Trịnh còn muốn tiếp tục nói gì đó, Tân Trạm “vù” một tiếng đứng dậy.
Anh thờ ơ nhìn ông cụ Tô, nói: “Ông đừng tự mình đa tình, người nhà họ Tô tôi chướng mắt. Còn nữa, nếu nhà họ Tô muốn xoa dịu quan hệ với tôi, chỉ có một biện pháp.”
Nói tới đây, Tân Trạm dừng một lát.
Anh vươn tay chỉ ông cụ Tô, nói: “Ông, đến trước mộ Tô Uyên dập đầu ba cái, hơn nữa còn phải thoái vị.”
“Súc sinh, mày biết mày đang nói gì không? Nhà họ Tô tao muốn giết mày đơn giản giống như giãm chết một con kiến!”
Ông cụ Tô hơi híp mắt, sát khí lập tức dấy lên.
Tần Trạm không muốn tốn thời gian với ông ta, lập tức đứng dậy nói: “Thư ký Trịnh, cảm ơn ý tốt của hội trưởng, nhưng thật xin lỗi, tôi không tiếp nhận. Còn nữa, Tô Uyên là người bất cứ kẻ nào cũng không thể thay thế, tôi sẽ khiến cả nhà họ Tô chôn cùng cô ấy.”
Sau khi nói xong những lời này, Tân Trạm quay đầu rời đi.
Ông cụ Tô lạnh giọng quát lớn: “Mày là cái thá gì chứ? Nghĩ có tư cách đối mặt đàm phán với tao sao? Thư ký Trịnh, hội trưởng các cậu đang xem thường tôi à?”
“Ông cụ Tô, chúng tôi tuyệt đối không có ý này.” Thư ký Trịnh hơi bất đắc dĩ.
Ông cụ Tô lạnh giọng nói: “Con chó con mèo nào cũng xứng vào nhà họ Tô tôi sao? Trở về nói với hội trưởng các cậu, nếu lại có lần sau, đừng trách ông già này không nể mặt!”
Sau khi nói xong những lời này, ông cụ Tô quay đầu đi ra ngoài.
Trong căn phòng to như vậy, chỉ còn lại mình thư ký Trịnh.
Anh ta híp mắt, nhỏ giọng nói: “Xem ra mối quan hệ của hai người này, không thể xoa dịu rồi.
Đi trên đường cái, trong lòng Tân Trạm phẫn nộ không thể nói nên lời.
Hiệp hội võ đạo thủ đô này đúng là có cùng đức hạnh với nhà họ Tô.
Cứ đi trên đường hơn nửa buổi chiều như vậy, lúc này, bỗng nhiên Tần Trạm nhận được một cuộc điện thoại.
Cầm lấy di động nhìn, vậy mà người gọi điện tới là phủ chủ của phủ Dược Thân.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.