Chương trước
Chương sau
Đám người này sợ tới mức gương mặt trắng bệch, nhao nhao lùi lại mấy bước.
“Vậy mà Tần Trạm này không chết, sao có thể có chuyện này được!” Có người kinh hãi kêu lên.
Lúc này, bọn họ bắt đầu hơi sợ rồi.
“Các vị đừng lo lắng.” Lúc này Tùng Bách Đạt thản nhiên nói: “Tần Trạm không chết, là vì cái vạc mà cậu ta nói. Nhưng dù vậy, cậu ta vẫn bị thương rất nặng, không đáng nhắc tới, chỉ cần các vị liên thủ, cậu ta sẽ phải chết không thể nghi ngờ.”
Những lời này vang lên, lập tức chiếm được sự tán thành của mọi người.
“Không sai, cậu ta đã là nỏ mạnh hết đà rồi.”
“Các vị nhanh ra tay đi, cùng giết cậu Mọi người nhao nhao rống to, lại dấy lên khí tức trong cơ thể.
Tần Trạm lạnh lùng nhìn mọi người, anh giận dữ quát một tiếng, ánh sáng màu vàng kim lại tỏa ra!
“Đến đây đi.” Tần Trạm cất cái vạc, thờ ơ nhìn mọi người.
“Ha ha, có chút thú vị.” Cách đó không xa phong thủy sư bên cạnh doanh nhân giàu có thủ đô nói: “Còn trẻ tuổi đã có tu vi như thế, thật sự khiến người ta giật mình.”
Chúc Diêu thì đánh giá Tần Trạm, không biết đang nghĩ gì.
Từ đầu tới cuối, cô ta đều không ra tay, nhưng vẫn luôn nhìn chằm chằm Tần Trạm.
“Ra tay đi!” Tùng Bách Đạt hét to một tiếng, bỗng nhiên giơ tay đánh tới!
Đúng lúc này, bỗng nhiên trên bầu trời lướt qua một bóng đen!
Bóng đen này từ giữa không trung hạ xuống, đứng trước mặt phong thủy sư kia.
“Hửm?” Người thần bí này xuất hiện, khiến mọi người dừng động tác trong tay.
Không biết vì sao, người thần bí này khiến người ta cảm thấy vô cùng nguy hiểm!
“Giao đá Hắc Ngọc ra đây.” Rõ ràng là giọng người thần bí đã trải qua bí pháp đặc biệt che giấu, nghe vô cùng kỳ lạ.
Nghe thấy những lời này, phong thủy sư kia tiến lên trước một bước, cười mỉa nói: “Cậu đây là muốn cướp trắng trợn sao?”
“Giao đá Hắc Ngọc ra đây!” Người thần bí lại lặp lại.
“Cậu muốn chết!” Phong thủy sư nổi giận hét lên một tiếng, giơ tay tóm lấy người thần bí kia!
Người thần bí khẽ hừ một tiếng, thân thể anh ta nhẹ nhàng chớp lóe trốn tránh đi, ngay sau đó, ngọc chưởng của anh ta vươn tới, đánh bay phong thủy sư này ra xa mấy chục mét!
Cao thủ!
Trong lòng mọi người cùng hiện lên từ này!
Người thần bí này, quả nhiên không phải người thường!
Sau đó người thần bí bước tới, giẫm lên ngực phong thủy sư.
Anh ta lạnh giọng nói: “Giao đá Hắc Ngọc ra đây!”
“Cậu muốn chết! Cậu có biết nơi này là nơi nào không? Cửa hiệp hội võ đạo thủ đô đấy!” Phong thủy sư kia giận dữ hét.
Vừa dứt lời, bên trong hiệp hội võ đạo thủ đô có hơn mười người đi ra. Khiến người ta giật mình chính là, vậy mà những người này đều là võ tông!
Thực lực của hiệp hội võ đạo thủ đô, thấy rất rõ!
Người cầm đầu đúng là Thương Trụ, ông ta lạnh nhạt nhìn người mặc đồ đen, nói: “Lá gan của cậu không nhỏ đâu, dám cướp đồ ở cửa hiệp hội võ đạo thủ đô? Điên rồi có phải không?”
“Ha ha, nhiều năm trôi qua như thế, còn chưa có ai dám gây chuyện ở cửa hiệp hội võ đạo thủ đô đâu.”
Người thần bí nghe thấy những lời này cũng không hoảng hốt, anh ta nhìn về phía Thương Trụ, giọng nói tràn ngập châm chọc: “Vừa rồi hơn bốn mươi người bao vây tấn công một người, sao không thấy các ông ra tay?”
Vẻ mặt Thương Trụ lập tức thay đổi, á khẩu không trả lời được.
Ông ta có chút thẹn quá hóa giận nói: “Vừa rồi chúng tôi đang bận chuyện quan trọng!”
“Đang bận chuyện quan trọng sao?” Người thần bí cười nhạo một tiếng: “Tôi vừa mới tới các ông liền đi ra, là trùng hợp à, hay là các ông vẫn luôn ở trong chỗ tối nhìn chằm chằm?”
“Cậu!” Thương Trụ giận tím mặt, gương mặt đỏ lên!
Đúng như lời người thần bí này nói, bọn họ đã sớm chú ý tới cảnh tượng ở cửa, nhưng mà chậm chạp không ra tay.
Nếu có thể mượn tay những người này diệt trừ Tần Trạm, không biết bọn họ sẽ vui cỡ nào, sao có thể ra tay ngăn cản.
“Bớt nói linh tinh đi.” Thương Trụ giận dữ quát: “Dám can đảm cướp đồ ở cửa hiệp hội võ đạo thủ đô, quả thực là cả gan làm loạn! Nhanh bó tay chịu trói đi!”
Khi nói chuyện, bàn tay Thương Trụ vung lên, hơn mười thành viên của hiệp hội võ đạo thủ đô đứng ra, hình thành một trận pháp vô cùng kỳ lạ.
“Đừng dựa vào nơi hiểm yếu chống lại, trừ phi cậu là đại võ tông, nếu không cậu không thể thoát khỏi trận pháp này.”
Thương Trụ thản nhiên nói.
Khi nói chuyện, ông ta còn nhìn thoáng qua Tần Trạm, ý uy hiếp không thèm che giấu.
Người thần bí kia không hoảng hốt chút nào, anh ta lạnh giọng nói: “Hôm nay tôi chỉ tới đây lấy đá Hắc Ngọc, không muốn thương tổn người khác. Nếu các ông không muốn chết, thì nhanh tránh ra “Ha ha ha!” Thương Trụ không khỏi cười phá lên: “Thật sự khiến người ta cười đến mức rụng răng! Cậu đã không biết xấu hổ như vậy, vậy đừng trách tôi không khách sáo! Các vị, bắt lấy cậu tal”
“Dạt” Hơn mười người cùng hét lên, cùng giãm chân xông tới!
Ị”
Đúng lúc này, bỗng nhiên người thần bí vươn tay vào trong áo choàng.
Rồi sau đó, chỉ thấy trong tay anh ta xuất hiện một cái vòng đồng.
Vòng đồng này nhìn bình thường không có gì lạ, nhưng lúc này lại khiến toàn thân người ta sợ hãi!
Bởi vì trên vòng đồng này, vậy mà quanh quẩn lực lượng của hóa cảnh!
“Ai dám tiến về trước một bước, đừng trách tôi thôi động pháp khí rồi.” Người thân bí lạnh lùng nói.
Mọi người sợ tới mức liên tục lùi về sau, pháp khí của hóa cảnh, đủ để giết mọi người ở đây! Cho dù là đại võ tông đều không có sức chống đối Sắc mặt Thương Trụ vô cùng khó coi, ông ta lạnh giọng nói: “Anh bạn, cậu đây là có ý gì? Tưởng hiệp hội võ đạo thủ đô tôi không có pháp khí hóa cảnh thật sao?”
“Ông cứ việc lấy ra đi” Người thần bí lạnh lùng nói.
“Cậu!” Thương Trụ nghiến răng, không khỏi mặt đỏ tai hồng.
Đương nhiên là bọn họ có pháp khí của hóa cảnh, nhưng không có khả năng dễ dàng lấy ra.
Huống chỉ hai kiện pháp khí hóa cảnh va chạm, chỉ sợ sẽ tạo thành một kích hủy diệt xung quanh! Hậu quả này, hiệp hội võ đạo thủ đô không gánh nổi!
“Có thì lấy ra, không có thì thành thật đứng ở đó không được nhúc nhích.”
Người thần bí lạnh lùng nói.
Sau đó anh ta cầm pháp khí trong tay, đi tới trước người phong thủy sư.
“Giao đá Hắc Ngọc ra đây.” Người thần bí lạnh lùng nói.
Phong thủy sư này đâu dám phản kháng, ông ta vội vàng lấy đá Hắc Ngọc ra, cung kính đưa cho người thân bí.
Người thần bí lấy được đá Hắc Ngọc xong, thuận tay cho vào trong ngực mình.
Hơn mười người của hiệp hội võ đạo thủ đô đứng ở đó, không ai dám hành động thiếu suy nghĩ.
Dù sao thứ người thần bí câm trong tay, là sát khí chân chính.
“Hiệp hội võ đạo thủ đô, thật sự yếu hơn tôi nghĩ nhiều.” Người thần bí lấy được đá Hắc Ngọc xong, còn nhân tiện châm chọc hai câu.
- Anh bạn.” Thương Trụ lạnh lùng kêu lên: “Cậu khiến hiệp hội võ đạo thủ đô tôi mất mặt, thù này, hiệp hội võ đạo thủ đô vạn năm sẽ không quên.”
“Vạn năm?” Người thân bí cười mỉa một tiếng: “Các ông tồn tại vạn năm rồi hãy nói.”
Sau khi nói xong những lời này, người thân bí giãm chân mà đi, không để lại một chút dấu vết.
Vẻ mặt Thương Trụ vô cùng lạnh lùng, ông ta nắm chặt tay, toàn thân tức tới mức phát run!
Cướp đồ ở cửa hiệp hội võ đạo thủ đô, đây quả thực là vả mặt bọn họi Hôm nay, mặt mũi của hiệp hội võ đạo thủ đô, mất hết rồi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.