Chương trước
Chương sau
Sau khi nhìn thấy Tân Trạm, Lâm Tuyết Trinh liên rón rén chạy vào.
Tân Trạm cau mày nói: “Cô tới đây làm gì?”
Lâm Tuyết Trinh đưa mắt sang nhìn, nói: “Sao nào, tôi không thể vào đây được sao?” “Có chuyện gì, mau nói đi.” Tân Trạm nghiêm mặt nói. “Không chào đón tôi à?” Lâm Tuyết Trinh hừ một tiếng.
Tần Trạm cười lạnh: “Tôi không hề có chút thiện cảm nào với người nhà họ Lâm các người.” “Anh!” Lâm Tuyết Trinh bị Tân Trạm chọc tức. Sau đó cô ta khoát khoát tay, nói: “Thôi bó đi, tôi không thèm chấp nhặt với anh. Tôi nói với anh một chuyện” “Mẹ tôi và chị tôi đã đi mời viện trợ từ bên ngoài tới giết anh, anh mau chạy đi, nếu không thì cứ ở Phủ Dược Thần đừng có ra ngoài, biết chưa?” Lâm Tuyết Trinh trừng mắt nói.
Tân Trạm quan sát Lâm Tuyết Trinh, nói: “Cô vẫn là Lâm Tuyết Trinh đấy chứ? Có phải cô bị người ta hoán đổi linh hồn rồi không?” “Anh nói hươu nói vượn cái gì đấy!” Lâm Tuyết Trinh lừ mắt nói: “Anh cứ coi như tôi làm vậy là để trả ơn anh đã cứu tôi đi. Như thế hai chúng ta không ai nợ ai”
Tân Trạm cười cười, anh không nói gi nữa. “Anh phải nhớ kỹ đấy, đừng có trách tôi không nhắc nhở anh. Mẹ tôi vẫn có chút uy danh ở đây đẩy.” Lâm Tuyết Trinh lẩm bẩm: “Cứ như vậy đi.”
Sau khi nói xong những lời đó, Lâm Tuyết Trinh liền xoay người rồi chạy ra ngoài.
Mặt Thẹo nhìn theo bóng dáng của Lâm Tuyết Trinh, gã nói: “Cậu Trạm, hình như cô gái này cũng được đấy.” “Cũng được?” Tân Trạm hừ nhẹ một tiếng: “Vậy cậu không biết trước kia cô ta đã từng làm những gì rồi.”
Lúc còn ở nhà họ Lâm, Lâm Tuyết Trinh tự cho cô ta là công chuyện gì cũng bắt Tân Trạm làm, có rất nhiều ý định xấu cũng là do cô ta đưa ra.
Mà lý do Tân Trạm rời khỏi nhà họ Lâm ít nhiều cũng có liên quan tới Lâm Tuyết
Những điều này sao Tân Trạm có thể quên được chứ? “Ây, trẻ con khó tránh khỏi sẽ phạm phải sai lầm mà, có thể thay đổi được là tốt rồi.” Mặt Theo ở bên cạnh thở dài nói.”
Trạm hơi khép mắt lại, không nói một lời nào cả.
Bởi vì chủ phủ Phủ Dược Thần ba ngày nữa mới có thể quay lại, vì Trạm cứ ở lại trong căn phòng này, không ra cửa lớn, cũng chẳng bước chân ra khỏi cửa phụ, tất cả thời gian đều dành ra để tu luyện.
Lợi ích mà Long Linh đem lại cho Tân Trạm là vô cùng to lớn, dường như không cần phải làm gì cả mà có thể tự động hấp thụ linh khí, tùy thời đột phá.
Mà khi phối hợp với hương dược liệu nồng đậm trong không trung của Phủ Dược Thần, vào ngày hôm sau Tân Trạm đã đột phá rồi.
Anh từ Tích Cốc kỳ cấp một bước vào cấp 2, chuyển đổi sang cấp bậc trong giới võ đạo liền trở thành Đại Tông Sư cấp 2. Mặc dù chỉ chênh lệch có một bậc thế nhưng lại khác nhau một trời một vực.
Tân Trạm sờ lên người mình, thấp giọng nói nhỏ: dựa theo tốc độ này thì trước cuối năm nay có lẽ có hy vọng đột phát đến gia đoạn giữa của Đại Tông Sư, nhưng mà dựa vào Long Linh mà muốn bước chân vào Võ Tông thì không có khả
Muốn chiến thắng Tô Vũ xem ra còn phải kết hợp với các phương pháp khác nữa thì mới được. Bên ngoài Phủ Dược Thần, đứng trước mặt Dư Quỳnh Nhiên là hai Đại Tông Sư.
Hai người này là anh em thân thiết, tên lần lượt là Hồng Nhất và Hồng Nhị.
Thực lực của hai người họ đều là Đại Tông Su cấp 8, thế nhưng hai người bọn họ phối hợp với nhau thì lại có thể so với những Đại Tông Sư đinh phong. “Dư trưởng lão, không biết bà tìm hai chúng tôi có điều gì chi giáo.” Hồng Nhất vô cùng khách khí nói.
Dư Quỳnh Nhiên quan sát hai người bọn họ, thản nhiên nói: “Tôi muốn hai người giúp tôi giết một người” “Giết người?” Hồng Nhị hơi cau mày: “Giết ai?” “Cậu ta tên là Tân Trạm, là một tên vô danh tiểu tốt thôi.” Dư Quỳnh Nhiên nói. “Vô danh tiểu tốt?” Hồng Nhất không khói bật cười: “Dư trưởng lão, theo như chúng tôi biết, tên Tân Trạm này hình như là khách của Phủ Dược Thần nhà bà mà? Giết cậu ta chẳng phải sẽ đắc tội với Phủ Dược Thần hay sao?” “Không những thế, tôi nghe nói trước đó không lâu cậu ta còn làm ầm làm ĩ với Đồng Thiện Ngũ. Loại người này sao có thể nói là vô danh tiểu tốt được chứ?” Hồng Nhị nói theo. Dư Quỳnh Nhiên lạnh lùng đưa mắt nhìn bọn họ, hừ lạnh nói: “Tôi sẽ không nhờ các ông miễn phí đâu. Chỉ cần các ông giết được Tân Trạm, tôi sẽ cho hai người hai viên La Hán đan. “La Hán đan?” Hai anh em nhà họ Hồng không khỏi đưa mắt nhìn nhau. Trong ánh mắt bọn họ tràn ngập vẻ hưng phấn.
Mặc dù La Hán đan không thể thăng cấp lên tu vi thế nhưng lại có thể rèn luyện cơ thể, là phiên bản yếu hơn của Tôi Thế đan.
Đối với võ giá mà nói, cơ thể càng mạnh mẽ thì tỷ lệ sống tiếp càng lớn. Vì thế La Hán đan này có sức hấp dẫn rất lớn! “Bốn viên” Đúng lúc này, Hồng Nhất đột nhiên lớn tiếng nói.
Dư Quỳnh Nhiên nhíu mày, bà ta hừ nhẹ: “Nghĩ tôi coi tiền như rác à? Các người không làm thì sẽ có người khác làm”
Nói xong Dư Quỳnh Nhiên quay đầu định bỏ đi.
Gương mặt của Hồng Nhất đột nhiên biến sắc, vội vàng kéo Dư Quỳnh Nhiên lại, tươi cười nói: “Du trưởng lão, tôi chi nói đùa với bà thôi mà, sao bà lại tức giận chứ..” “Chấp nhận hay không chấp nhận?” Dư Quỳnh Nhiên nghiêm mặt nói. “Được, hai viên thì hai viên!” Hồng Nhất đưa tay lên vỗ ngực: Nhưng mà… bà phải nghĩ cách dụ cậu ta đi ra khỏi Phủ Dược Thần, chúng tôi không thể xông vào Phủ Dược Thần giết người được đúng không?” “Cái này thì tự tôi có cách rồi.” Dư Quỳnh Nhiên nói: “12 giờ đêm nay, các ông đứng đợi ở cổng này, tôi sẽ dẫn người ra.” “Được!” Hai anh em nhà họ Hồng vội vàng gật đầu.
Đêm đến, Tân Trạm ngôi trong sân, vừa thưởng thức trà mà đại trưởng lão mang tới, vừa ngẩng đầu ngắm trăng. Trông rất tự tai. “Cậu Trạm, cậu nói xem liệu Đổng Thiện Ngũ có cho người tới giết chúng ta không?” Lúc này, Mặt Thẹo đột nhiên lên tiếng hỏi. Tân Trạm nhìn gã, nói: “Tôi không hiểu Đồng Thiện Ngũ cho lắm, cậu là đồ đệ của ông ta thì nên hiểu tính tình của ông ta chứ.”
Mặt Thẹo vuốt cấm nói: “Ông ta không giống với loại người đó đâu, nhưng mà gần đây tôi có chút nghi ngờ..”
Tần Trạm khoát khoát tay, nói: “Không sao, có thời gian thăm nhà họ Đồng xem.” thì đi
Đúng lúc này, Tân Trạm hơi nhíu mày, sau đó khóe miệng hơi nhếch lên nở một nụ cười lạnh lùng. “Đổng Thiện Ngũ có cho người đến hay không thì tôi không biết, thế nhưng Du Quỳnh Nhiên có thể cho người đến.” Tân Trạm híp mắt nói.
Thần thức của anh mở ra, dường như trong nháy mắt liền nắm bắt được Hồng Nhất và Hồng Nhị ở ngoài cửa. “Hai Đại Tông Sư cấp 8?” Tân Trạm đứng dậy: “Dư Quỳnh Nhiên cũng xem thường tôi quá đấy.”
Lời vừa mới dứt, điện thoại của Tân Trạm đột ngột đổ chuông. Anh bừa cầm điện thoại lên nhìn thì thấy người gọi tới là Lâm Khinh Thiên.
Tân Trạm nhếch miệng cười lạnh sau đó nhận điện thoại.
Điện thoại vừa mới được kết nối đã nghe thấy giọng nói đáng thương của Lâm Khinh Thiền: “Tân Trạm, đại trưởng lão đã trừng phạt tôi rồi, ông ấy nói tôi nhất định phải nhận được sự tha thứ của anh, nếu không sẽ không cho tôi quay lại Phủ Dược Thần, anh. anh có thể tha thứ cho tôi không?” “Có thể.” Tân Trạm cười như không cười nói.
Ở đầu dây bên kia, Lâm Khinh Thiên đột nhiên trở nên vui vẻ, cô ta thay đổi ngữ khí, nói: “Vậy được, tôi ở cổng Phủ Dược Thần đợi anh, tôi đã lấy trong phú vài viên đan dược, coi như là quà xin lỗi, anh mau ra đây đi, đừng để người của Phủ Dược Thần phát hiện đấy!”
Tân Trạm nheo mắt, cười lạnh nói: “Được, bây giờ tôi ra”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.