Chương trước
Chương sau
Thẩm Ninh Mộng ôm đầu, trong mắt chứa đầy sự sợ hãi. Nhưng hồi lâu sau, lưỡi dao đen cũng không hề rơi trên đầu cô. Cô mở to mắt nhìn qua, chỉ thấy một thanh niên sắc mặt nghiêm chỉnh thản nhiên đứng trước mặt cô. “Anh… anh Trạm!” Nhìn thấy Tân Trạm, Thẩm Ninh Mộng lập tức lóe lên hy vọng.
Cô đã tận mắt nhìn thấy bản lĩnh của Tần Trạm, đến cả phủ Huyền Minh cũng có thể dễ dàng lau sạch, huống chi là một con quỷ nhỏ?
Tần Trạm quét mắt qua mọi người, lạnh giọng nói: “Không muốn chết thì đến đứng bên cạnh tôi.” Đám người sớm đã bị dọa đến tiểu ra quần, vừa nghe thấy Tần Trạm nói thì lập tức chạy như điên tới.
Bọn họ núp sau người Tân Trạm run lên bần bật, Thẩm Thành Chính lại nhỏ giọng hỏi: “Cậu… cậu Trạm, rốt cuộc đó là thứ gì thế, chúng tôi có chết không…”
Tân Trạm liếc mắt nhìn ông ta, nói: “Không phải không muốn nhìn thấy đồ không sạch sẽ đó sao? Bây giờ cơ hội đến rồi đấy.” Nghe Tân Trạm nói, Thẩm Thành Chính lập tức run lên cầm cập.
Ông ta nói trong tiếng nức nở: “Cậu Trạm, cậu… cậu đừng đùa tôi nữa, tôi làm gì có cái gan đó…”
Tân Trạm không khỏi hừ mũi một tiếng, sau đó lạnh lùng nhìn ra cửa lớn, thản nhiên nói: “Ta đã đợi mi rất lâu rồi, hiện hình đi.” “Vù…”
Lời vừa dứt, một trận gió lạnh lập tức rít gào thổi qua. Người có võ bình thường đương nhiên không nhìn thấy thứ đồ không sạch sẽ này, nhưng Tân Trạm không như vậy, thứ anh tu luyện là linh khí, chứ không phải nội kình! Nghiêm khắc mà nói, anh là một tiên nhân chưa trưởng thành!
Theo tiếng nói của Tần Trạm, cửa lớn lại một lần bị gió thổi loảng xoảng, sau đó nhìn thấy khí đen ngưng tụ lại về phía cánh cửa.
Chỉ vài giây sau, khí đen đã ngưng tụ thành hình!
Chỉ thấy ở giữa khí đen cuồn cuộn ấy, đang vây lấy một thân hình nhỏ bé mà đáng sợ, nhìn kĩ hơn, thứ ẩn giấu trong bóng đen lại là một đứa trẻ!
Đứa trẻ dường như chưa lớn hắn, toàn thân nó đầy máu, trong miệng lại lộ ra từng chiếc răng nanh!
Nhưng thân thể nó được khí đen bao bọc, trông như một khối lớn, thân hình hiện ra vô cùng to!
Lông mày Tần Trạm nhất thời nhíu lại, đây… sao lại là một đứa trẻ chứ? “Đây… đây là thứ quỷ gì!” Thẩm Thành Chính bị dọa đến tiểu ra quần, ông ta ôm lấy eo Tần Trạm, sống chết nhắm chặt mắt. “Đừng… tọc mạch…” Miệng đứa trẻ phát ra tiếng gào thét cứng nhắc, âm thanh khiến người ta sởn cả gai ốc! Tân Trạm nhíu mày nói: “Giải thích rõ ràng cho ta, ta có thể không giết mi.” Ánh mắt đứa trẻ lóe lên màu máu đỏ tươi, răng nanh của nó cắn vào nhau thành tiếng, tiếp đó lại nghe thấy nó lặp lại lời nói: “Đừng… tọc mạch!” “Khuôn mặt của mi có thể dọa người khác, nhưng không dọa được ta.” Tân Trạm lắc lắc đầu.
Một đứa trẻ nhỏ, cho dù có là một con lệ quỷ, Tần Trạm cũng khó mà hạ thủ. “Gru!”
Nhưng đứa trẻ không hề cảm kích, sau khi gầm ra một tiếng, cả thân hình nhanh chóng lao đến chỗ Tần Trạm!
Một lực đạo đáng sợ như vậy, cho dù là Đại Tông Sư cũng khó mà ngăn cản!
Khí đen toàn thân nó ngưng kết thành hình! Đó chính là âm khí, chạm vào ắt chết!
Thế nhưng, ngay khi nó bay qua, bàn tay Tân Trạm vẫy một cái, trực tiếp tát nó bay ra ngoài. “Mi không làm ta bị thương được. Tân Trạm lạnh lùng nói. Đầu ngón tay anh đốt lên một tia linh khí, híp mắt nói: “Biết thứ này không?”
Âm dương tương khắc, linh khí của Tân Trạm và cả những đồ vật dương khí vừa hay có thể khắc chế thứ âm khí mà đứa trẻ ý lại.
Đứa trẻ dường như bị linh khí dọa sợ, nhưng chỉ là sợ hãi thoáng qua.
Nó cười khẳng khặc quái dị nói: “Linh khí… nhưng thật tiếc linh khí của cậu ít quá, căn bản không hề đáng nhắc đến…” “Vù!”
Nói xong, khí đen toàn thân nó đột nhiên rộng ra hơn! Gần như muốn cuốn theo cả căn phòng khách!
Tân Trạm cười nhạt nói: “Thế sao?”
Lời vừa dứt, anh huy động linh khí của toàn thân, trong tức khắc, một luồng linh khí đáng sợ lấy Tân Trạm làm trung tâm lan ra khắp bốn phía!
Trong nháy mắt, luồng linh khí như một cơn lốc quét tới!
Linh khí khổng lồ như vậy, gần như trong nháy mắt đã áp được âm khí xuống! “Bây giờ thì sao?” Tần Trạm nhướng mày, cười lạnh nói. Đứa trẻ nhất thời sợ hãi đến toàn thân run rẩy, trong miệng gào ra những tiếng thét hoảng sợ. “Ta còn có thể cho mi thêm một cơ hội.” Tần Trạm “soạt” một tiếng, trực tiếp đến trước mặt đứa trẻ, vươn tay xách nó lên không trung.
Đứa trẻ hoàn toàn bị dọa sợ, nó sợ hãi kêu lên: “Đừng… đừng giết ta…” “Nói đi.” Tân Trạm buông nó ra, nhàn nhạt nói.
Đứa trẻ này đã sớm hóa thành lệ quỷ, thần thức của nó đương nhiên trở nên trưởng thành hơn, nhưng trước mặt Tần Trạm, nó không dám lỗ mãng, chỉ rủ rỉ nói ra ngọn nguồn sự việc. Sau khi nghe qua trần thuật, Tân Trạm biết được, đứa trẻ này là em gái của Thẩm Ninh Mộng! Cũng chính là đứa con gái của Thẩm Thành Bình! Nhưng Thẩm Thành Bình ám ảnh có con trai, liên tiếp mấy lần mang thai đều là con gái, mỗi lần thấy là con gái cũng trực tiếp phá thai. Đứa trẻ này, là đứa con thứ sáu mà Thẩm Thành Bình phá đi!
Không giống năm đứa khác, khi bị phá, cái thai này đã thành hình được năm tháng rồi! Xác của nó được Thẩm Thành Bình mang về, chôn trong trang viên này.
Trang viên thưa thớt dân cư nhiều năm, mà chôn bên dưới lại là mồ mả hài cốt, âm khí tụ lại, mới hình thành âm linh.
Nghe xong nó kể lại, trong lòng Tân Trạm không khỏi có chút đau lòng. Anh quét mắt qua đứa trẻ, lắc đầu nói: “Nếu đã sinh ra ý thức, vậy nên thành thật đi đầu thai mới phải…” “Tôi là cô hồn, không đầu thai nổi, phải có đại sư làm pháp mới được..” Đứa trẻ sợ hãi nói: “Nhưng đám người nhà họ Thẩm này đã sớm quên tôi rồi, bọn họ sao có thể nghĩ ra chuyện đó cho tôi! Cho tôi được siêu độ chứ!”
Nói ra những lời này, âm khí quanh thân đứa trẻ lại bùng lên lần nữa, một luồng lệ khí bao chặt lấy cơ thể anh!
Cách đó không xa đám người Thẩm Thành Chính sợ đến run rẩy, thậm chí quỳ ngay trên đất liên tiếp xin tha. Tân Trạm thở dài, đầu ngón tay anh nhẹ nhàng chạm một cái, luồng linh khí tức khắc áp chế lệ khí xuống. “Hừm, ta sẽ mau chóng kêu người siêu độ cho mi.” Tần Trạm nói: “Đừng đi làm hại người khác nữa.”
Đứa trẻ dường như có chút không cam lòng, nó lộ răng nanh ra, nhìn chằm chằm vào tầng trên. Tân Trạm thấy vậy, lập tức nhấc tay lên, mang theo sự uy hiếp nói: “Sao nào, không hài lòng?”
Âm linh vội vã thu lệ khí lại, liên tiếp gật đầu: “Hài lòng…” “Ừ” Tàn Thành đáp một tiếng: “Đi đi, ta bảo đảm với mi, mi là đứa trẻ cuối cùng bị nhà họ Thẩm phá”
Có Tần Trạm ở đây, âm linh đương nhiên không dám suồng sã. Nó hơi thở dài, thân thể bắt đầu biến mất từng chút một, cuối cùng hóa thành khí đen, bay về phía ngoài cửa.
Trong phòng dần trở nên yên ắng, trừ căn phòng bị lộn xộn ra, tất cả dường như chưa từng xảy ra.
Tần Trạm lạnh lùng quét mắt qua Thẩm Thành Chính, nói: “Ông nghe thấy hết rồi?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.