Chương trước
Chương sau
Đào Minh Thành vừa rồi vẫn đang rất kiêu ngạo, lúc này lại giống như một đàn em sinh sau đẻ muộn trước mặt Tân Tram. Vẻ mặt kính cẩn của ông ta càng làm mọi người trợn mắt há mồm. “Giống như ông thôi.” Tân Trạm buông tay nói.
Đào Minh Thành nuốt nuốt nước miếng, nói: “Không phải chứ, cậu Trạm, cậu đến khám bệnh cho bọn họ sao?” “Xem như vậy đi.” Tân Trạm cười đáp.
Thẩm Thành Chính và Thẩm Thành Dương nhìn nhau một cái, ngượng ngùng hỏi: “Ông Thành, hai người quen nhau sao?”
Đào Minh Thành ho một tiếng, long trọng giới thiệu: “Cậu Trạm là một vị đan sư, bản lĩnh cao hơn tôi rất nhiều! Hơn nữa phủ Dược Thần đã phát lời mời trưởng lão đến cậu Trạm!” “Lời… lời mời trưởng lão?” Thẩm Thành Chính lại càng thêm sửng sốt: “Ông Thành, cậu Trạm là trưởng lão của phủ Dược Thần sao?” “Tôi chưa đồng ý đâu.” Tân Trạm đứng ở một bên nói.
Thẩm Thành Chính lập tức cảm thấy đau đầu, ông ta xoa xoa đầu mình, cười khổ nói: “Cậu Trạm, sao cậu không nói sớm…” “Tôi nói rồi, là mấy người không tin.” Tần Trạm vươn tay nói.
Thẩm Thành Chính cùng Thẩm Thành Dương nhất thời càng thêm lúng túng, hai người cười khổ. Trưởng lão của phủ Dược Thần, đó phải là nhân vật nổi tiếng thực sự, há nào có thể so sánh với người nhà họ Thẩm bọn họ được? “Mấy người đang đùa tôi đấy à?” Vẻ mặt Đào Minh Thành không vui nói: “Có cậu Trạm ở đây, mấy người còn tìm tôi làm gì?
Cậu Trạm tùy tiện cho mấy người một viên đan dược cũng đủ chữa bách bệnh rồi!”
Thẩm Thành Chính cùng Thẩm Thành Dương vội vàng chạy đến trước mặt Tân Trạm, khuôn mặt áy náy nói: “Tân trưởng lão, thật ngại quá, chúng… chúng tôi cũng không nghĩ đến cậu trẻ như vậy đã có thành tựu như thế, ngàn vạn lần mong cậu đừng để bụng..”
Tần Trạm vươn đầu ngón tay, nói: “Tôi không để bụng, nhưng giá cả tuyệt không thay đổi được.” “Được, 3500 tỷ là 3500 tỷ!” Thẩm Thành Chính đồng ý đáp. “Đợi đã!” Ngay lúc này, Thẩm Thành Dương lại đột nhiên túm lấy Thẩm Thành Chính.
Sau đó, anh ta cười nói: “Cậu Trạm, cậu đợi một lát, tôi thương lượng với bác tôi chút.”
Rồi hai người đi sang một bên.
Thẩm Thành Chính nhíu mày nói: “Cháu muốn làm gì? Đừng càn quấy nữa!”
Thẩm Thành Dương thấp giọng đáp: “Tên Tần Trạm này mở miệng là đòi 3500 tỷ, 3500 tỷ đấy! Đây không phải số tiền nhỏ đâu! Mặc dù hắn ta có bản lĩnh, nhưng có lẽ ông Thành cũng gần giống vậy mà!” “Cháu có ý gì?” Thẩm Thành Chính cau mày hỏi. Thẩm Thành Dương cười đáp: “Đều là chữa bệnh như nhau, tại sao không tiết kiệm lại hơn 3.
tỷ chứ?” “Ý của cháu là… để viện trưởng Thành chữa bệnh sao?” Thẩm Thành Chính sờ cằm nói. “Đúng vậy!” Thẩm Thành Dương hơi hơi gật đầu: “Cùng lắm chúng ta đưa cho tên Tần Trạm này chút tiền gọi là bồi thường là được, dù sao cũng tốt là hơn bỏ ra 3500 tỷ đúng không?” Thẩm Thành Chính không khỏi rơi vào trầm tư.
Mặc dù nói nhà họ Thẩm bọn họ có tiền, nhưng 3500 tỷ cũng không phải con số nhỏ, có thể tiết kiệm được đương nhiên là tốt nhất.
Thấy vậy, Thẩm Thành Chính đập tay, nói: “Vậy cứ làm theo lời cháu nói đi!”
Hai người thống nhất với nhau, bước nhanh quay lại. “Cái đó… cậu Trạm này, cậu là trưởng lão của phủ Dược Thần, chút chuyện nhỏ này thực ra không đáng phiền cậu ra tay” Thẩm Thành Dương cười nói: “Tôi thấy vẫn là mời viện trưởng Thành, ông Thành giúp tôi xem xem, anh thấy thế nào?”
Tần Trạm cười như không cười nói: “Nói chuyện xót tiền thành thoát tục trong sạch đến vậy, mấy người là người đầu tiên đấy.”
Nói xong, anh đứng dậy đáp: “Được, tùy mấy người.” “Nói vớ nói vẩn, mấy người có ý gì?” Vẻ mặt Đào Minh Thành không vui nói: “Sao tôi có thể chỉ vì chút tiền mà đắc tội cậu Trạm chứ?”
Tân Trạm xua tay đáp: “Không sao, Đào Minh Thành, giao cho ông đấy, tôi lên tầng ngủ một chút, hơi buồn ngủ rồi.”
Đào Minh Thành vẫn muốn nói gì đó, nhưng Tân Trạm nói xong liền ngáp một cái, rồi bước lên tầng. “Viện trưởng Thành, làm phiền ông rồi!” Thẩm Thành Chính cùng Thẩm Thành Dương bước đến gần nói: “Anh yên tâm, tiền thù lao có thể tiếp tục thương lượng.” Đào Minh Thành nghĩ nghĩ, đáp lời: “Thế này đi, cho tôi 700 tỷ, trong đó 350 tỷ coi như là tiền bồi thường cho cậu Trạm.” “Ai da, chúng tôi đang có ý này đấy!” Vẻ mặt Thẩm Thành Chính hưng phấn nói.
Đào Minh Thành gật gật đầu, vẫy tay nói: “Dẫn đường đi.” Tiếp sau, đoàn người đã đến phòng của cha Thẩm Ninh Mộng. Bên trong phòng, cha Thẩm Ninh Mộng đang nằm trên giường không ngừng kêu rên, sắc mặt trông vô cùng kém, rõ ràng là bệnh tình rất nguy kịch. Đào Minh Thành đánh giá sơ qua một hồi, rồi lấy từ trong túi ra một viên thuốc.
Viên thuốc vừa được lấy ra, lập tức tỏa ra một mùi thơm phảng phất. “Viện trưởng Thành, ông có chắc chắn không?” Thẩm Thành Chính hỏi có chút lo lắng. Ngộ nhỡ Đào Minh Thành này hết cách rồi, vậy há chẳng phải đi tìm Tần Trạm cầu cứu sao? Đến lúc đó người ta còn giúp sao? Đào Minh Thành không trả lời, ông ta đưa viên thuốc cho Thẩm Thành Chính, nói: “Cho bọn họ uống thuốc này, uống rồi bệnh sẽ khỏi.”
Thẩm Thành Chính lập tức thở phào nhẹ nhõm, ông ta vội vàng đón lấy viện thuốc, nói: “Cảm ơn viện trưởng Thành!”
Hai viên thuốc, chia cho cha mẹ Thẩm Ninh Mộng uống. Quả nhiên một lúc sau, hai người chậm rãi mở mắt, sắc mặt cũng khá lên rất nhiều. “Tôi bị sao thế này?” Cha Thẩm Ninh Mộng cau mày nói. “Ai da, cậu hai, cuối cùng cậu cũng tỉnh lại rồi!” Thẩm Thành Chính vô cùng mừng rỡ, vẻ mặt hưng phấn không thôi. Sau đó, ông ta nhìn sang Đào Minh Thành, cuống quít chắp tay nói: “Viện trưởng Thành, ông không hổ là thần y mà! Thực sự vô cùng cảm ơn ông!”
Đào Minh Thành thản nhiên nói: “Không cần, đưa tiền cho tôi là được rồi.” “Ông yên tâm, bảy trăm tỷ lập tức đến tài khoản ngay!” Thẩm Thành Chính đáp.
Ông ta vội vàng dặn người đưa tiền cho Đào Minh Thành. Chỉ mấy phút sau, bảy trăm tỷ liền chuyển vào tài khoản. “Viện trưởng Thành, tiền đã chuyển cho ông rồi.” Thẩm Thành Chính nói.
Đào Minh Thành hơi gật đầu, sau đó hỏi: “Cậu Trạm ở phòng nào?” “Ồ, cậu ấy ở trên tầng.” Thẩm Thành Dương đáp: “Ninh Mộng, mau đưa viện trưởng Thành đến phòng của cậu Trạm.” “Vâng.” Thẩm Ninh Mộng gật gật đầu, trong lòng cô nửa mừng nửa lo, vừa vui mừng, lại cảm thấy có chút có lỗi với Tần Trạm.
Đợi Đào Minh Thành đi rồi, Thẩm Thành Dương lộ ra vẻ tự hào nói: “Thế nào? Như này chúng ta đã tiết kiệm được tròn 2800 tỷ đấy!”
Thẩm Thành Chính hơi gật đầu nói: “Đúng vậy, chỉ là sợ làm cậu Trạm không vui rồi.” “Vậy cũng không thể trách chúng ta.” Thẩm Thành Dương thản nhiên đáp: “Ai bảo cậu ta quá tham chứ.”
Trên tầng, Đào Minh Thành đưa thẻ ngân hàng cho Tần Trạm, ông ta cười nói: “Cậu Trạm, trong này có bảy trăm tỷ, đợi lát nữa tôi chuyển qua cho cậu 350 tỷ.”
Tân Trạm xua tay nói: “Không cần đâu, đó là tiền của ông, tôi chỉ cần 3500 tỷ của tôi.”
Đào Minh Thành cười khổ nói: “Cậu Trạm, bệnh của hai vợ chồng nhà họ Thẩm đã khỏi rồi, 3500 tỷ của cậu chỉ sợ răng..” “Thế sao?” Tần Trạm lắc lắc đầu, nhìn âm khí đang dần dần ngưng đọng lại bên ngoài cửa, thấp giọng nỉ non: “Ông căn bản chưa hề chữa khỏi bệnh cho bọn họ..”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.