Nói xong câu đó, Nhậm Quý Nhất liền dẫn Phương Hiểu Điệp nhanh chóng rời khỏi nơi này. “Anh buông tôi ra!” Phương Hiểu Điệp tức đến tát thẳng lên mặt Nhậm Quý Nhất: “Các anh đúng là không phải người, cứ như vậy mà chạy? Đàn ông đàn ang kiểu gì thế?” Nhậm Quý Nhất nhíu mày, sắc mặt của anh ta thoáng không vui, nhưng vẫn chưa phát tác. “Cô cảm thấy mình ở lại có thể giúp anh ta cái gì sao?” Nhậm Quý Nhất lạnh lùng nói. “Tôi không thể, nhưng các người có thể!” Phương Hiểu Điệp nghiến răng nghiến lợi nói. Nhậm Quý Nhất sa sầm mặt nói: “Tôi không thân thiết với anh ta đến vậy, không tới mức vì anh ta mà mất mạng.”
Phương Hiểu Điệp còn muốn nói gì đó, Lôi Hải Văn đằng sau bỗng nhiên bổ một chưởng lên gáy cô ta, Phương Hiểu Điệp lập tức ngất xỉu. “Lái xe.” Lôi Hải Văn lạnh lùng nói.
Lúc này, Tân Trạm có thể nói là rơi vào bước đường sống chết. Đối đấu với mười vị Đại Tông Sư, đội hình xa hoa cỡ này, đủ để dọn sạch một dòng họ bình thường.
Tân Trạm nhìn lướt qua bọn họ, phát hiện trong đó có bốn người trẻ tuổi mới bước vào cảnh giới Đại Tông Sư, cùng với năm vị Đại Tông Sư cấp năm.
Người chân chính đạt đến Đại Tông Sư đỉnh phong chỉ có Cừu Phương Khanh kia. “Còn có một lực lượng chiến đấu.” Tân Trạm hít sâu một hơi, tăng linh lực trong người tới cực hạn, thần thức dừng trên người mấy người này. “Giờ cậu còn muốn phản kháng không?” Cửu Phương Khanh nhàn nhạt nói: “Mười Đại Tông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-vi-dai-nhat/912296/chuong-182.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.