Chương trước
Chương sau
Ánh mắt của Hắc Thiền dọa Lâm Tuyết Trinh sợ hãi lùi về sau mấy bước.
Cô ta bực dọc nói: “Còn là một tên ăn mày mê gái.”
Tần Trạm không khỏi ngước đầu lên nhìn Lâm Tuyết Trinh một cái, anh chẳng thể nào ngờ được, cái gọi là cơ thể thuần dương lại chính là Lâm Tuyết Trinh.
“Cậu Trạm, không làm phiền cậu nữa, tôi đã tìm ra được cơ thể thuần dương rồi.” Hắc Thiên cười khẳng khặc quái gở nói.
Sau đó, ông ta giơ ngón tay lên, có vô số những con sâu độc bò ra từ bên trong cơ thể của ông ta.
Những con sâu độc này trong nháy mắt đã bay về của Lâm Tuyết Trinh, dường như muốn nuốt chửng cả cô ta.
“Á!” Lâm Tuyết Trinh sợ hãi đến nỗi lập tức giơ tay lên che mắt lại.
Đúng lúc này, Tần Trạm cong ngón tay búng một cái, sâu độc đang ùn ùn kéo đến lập tức bị đốt thành bột phấn.
Hắc Thiền khẽ nhíu mày lại, cực kỳ bực bội nói: “Cậu Trạm, xem như cậu không giúp tôi, cũng không cần ngăn cản tôi chứ nhỉ?”
Nét mặt Tần Trạm lạnh lùng nói: “Chỉ là tôi không thích cái phương pháp mắc ói này của phủ Huyền Minh mà thôi. Sẵn tiện nhắc nhở ông luôn, chỉ cần ngày nào tôi còn ở Tân Châu thì người của phủ Huyền Minh đừng hòng bước vào được nửa bước.”
Hắc Thiền đã hoàn toàn bị chọc giận, ông ta đanh mặt lại, nói: “Nói như vậy là cậu vẫn khăng khăng phải chống đối với phủ Huyền Minh à?”
“Cũng không phải.” Tần Trạm cười nói: “Nếu như bắt đầu từ bây giờ phủ Huyền Minh có thể kiềm chế lại bớt thì có lẽ tôi có thể tha cho các người một con đường sống.”
Hắc Thiền không khỏi cười ha hả nói: “Thằng oắt, đúng là nghé con không sợ cọp, hy vọng sau này cậu cũng đừng hối hận, sau này chúng ta còn gặp lại.”
Nói xong, Hắc Thiền liền giũ tay áo bỏ đi.
“Tôi cho phép ông đi rồi à?” Bấy giờ Tần Trạm lại lạnh lùng nói.
Hắc Thiền chau mày, ông ta lạnh lùng nhìn chằm chằm Tan Trạm nói: “Nhất định phải khiến mọi chuyện đi tới bước đường cùng sao?”
“Cải loại giòi bọ giống như mấy ông vốn đã không nên sống trên doi.” Nói xong, Tần Trạm vung bàn tay lên, trực tiếp đập vào trên đỉnh đầu của Hắc Thiền.
Một tiếng răng rắc”, đầu Hắc Thiền bị nổ bung bét ra giống như trái dưa hấu.
Trong phút chốc mọi người bị dọa sợ đến nỗi liên tục thét gào lên, ngay cả Kiếm Hổ trên tay nhuốm đầy máu tươi cũng sợ đến run lẩy bẩy.
“Cậu.. Cậu Trạm, đây rốt cuộc là gì vậy?” Kiếm Hổ bò dậy từ dưới đất, sợ sệt hỏi.
Tần Trạm không hề trả lời hắn ta, mà lại lạnh lùng nhìn chằm chằm xác chết của Hắc Thiền.
“Vù!”
Một luồng ánh sáng màu đen xẹt qua, từ giữa trán Hắc Thiền bay ra một cái bóng mờ.
“Thằng oắt con, nếu đã biết đây không phải là thân thể thật sự của tôi thì cần gì phải uổng phí hơi sức?” Giọng nói của Hắc Thiền giống như vọng lại từ bốn phương tám hướng, làm người ta cực kỳ sợ hãi.
“Bắt đầu từ ngày hôm nay, cậu xem như đã hoàn toàn đắc tội với phủ Huyền Minh rồi.” Hắc Thiền cười quái dị mấy tiếng, đạo thần thức kia lập tức muốn nhẹ nhàng bay đi.
“Đã tới rồi thì hãy ở lại đi.” Tần Trạm lại hừ lạnh một tiếng, vùng giữa trán của anh bỗng nhiên toát lên một luồng sáng màu vàng óng, giống như một lưỡi dao sắc bén dứt khoát xông thẳng tới cái bóng mờ kia!
Lần này Hắc Thiền đã hoàn toàn sợ hãi, ông ta vội vã hét lớn lên: “Thẳng oắt con miệng còn hôi sữa, cậu dám!”
“Sao tôi lại không dám!” Tần Trạm hét lớn một tiếng, ánh sáng màu vàng óng trực tiếp chém đạo thần thức ấy của Hắc Thiền thành hai khúc!
Tiếng kêu thảm thiết khủng bố truyền ra khắp toàn bộ nhà hàng Vân Long, cái bóng mờ kia của Hắc Thiền cũng hoàn toàn biến mất không thấy đâu.
Mọi người trợn mắt há mồm, đây rốt cuộc là sức mạnh gì? Thật sự y chang như đang quay phim vậy!
“Cậu… Cậu Trạm, không có chuyện gì chứ? Bản lĩnh của cậu thật sự giống như tiên, ban nãy tôi vẫn còn đang lo lắng..” Kiếm Hổ chùi chùi vết máu trên mặt, rất có ý muốn nịnh bợ.
Tần Trạm liếc mắt nhìn hắn ta một cái, hời hợt nói: “Tấm lòng này của anh tôi sẽ nhớ kỹ.”
Kiếm Hổ cực kỳ vui mừng, cảm kích nói: “Cảm ơn cậu Trạm!”
Nét mặt của những người khác trong phòng khách không khỏi trở nên khó coi, một cơ hội tốt như vậy cứ thế trôi tuột qua kẽ hở ngón tay.
Trong Lâm Tuyết Trinh đứng ở một bên loáng thoáng có mấy phần phấn khích, dưới cách nhìn của cô ta, Tần Trạm là vì cứu cô ta nên mới giết chết tên ăn mày thối tha kia!
“Tần Trạm, cảm ơn anh.” Lâm Tuyết Trinh thừa cơ hội nịnh nọt nói.
Tần Trạm nhìn cô ta một cái, mặt lạnh lùng nói: “Tôi chỉ không thích phủ Huyền Minh mà thôi, không có liên quan gì tới cô cả.”
Sau khi vứt lại câu nói này, Tần Trạm cũng chẳng thèm ăn cơm đã đi ra khỏi cửa.
Tất nhiên Lâm Tuyết Trinh chẳng thèm tin, cô ta nhanh chân đuổi theo phía sau Tần Trạm, lải nhải trong miệng.
Tần Trạm bị cô làm phiền thật sự không chịu nổi, thế là đanh mặt nói: “Cô còn đi theo tôi nữa thì tôi sẽ bắt cô bỏ tới mỏ than đá, có tin không?”
“Tôi không thèm tin đâu à nha, chắc chắn là anh quan tâm tới tôi, có đúng vậy không?” Lâm Tuyết Trinh không biết xấu hổ nói.
“Có phải người của nhà họ Lâm các cô đều không biết xấu hổ như vậy không?” Nét mặt Tần Trạm lạnh lẽo, anh hừ nhẹ một tiếng, dặn dò Kiếm Hổ nói: “Lái xe chở tôi về.”
“Cậu không ăn cơm sao?” Kiếm Hổ hỏi.
Tần Trạm không nói gì, chỉ khoát tay áo một cái.
Lâm Tuyết Trinh cũng muốn leo lên xe, nhưng đáng tiếc là chớp mắt khi Tần Trạm bước lên xe đã khóa cửa xe lại.
“Anh mở cửa đi mà!” Lâm Tuyết Trinh nói cứ như đang nhõng nhẽo.
Tần Trạm lạnh mặt nói: “Nhanh chóng lái xe đi!”
Lâm Tuyết Trinh giậm chân nói: “Tôi cũng không tin anh sẽ không quan tâm tới sự sống chết của tôi!”
Nói xong, cô ta dứt khoát chạy về phía của một chiếc xe ô tô đang phóng nhanh như tên bắn.
Một tiếng thắng xe chói tai vang vọng cả trời đất.
Khi khoảng cách của xe ô tô với Lâm Tuyết Trinh chỉ còn vẻn vẹn nửa xăng-ti-mét.
“Con bà nó cô muốn chết hả! Má nó có muốn chết cũng đừng liên lụy tới người khác chứ!” Lái xe thò đầu ra tức giận mắng chửi thật lớn.
Lâm Tuyết Trinh không thèm quan tâm, cô ta sốt ruột nhìn về phía của Tần Trạm.
Vậy mà Tần Trạm ngay cả nhìn cũng chẳng thèm nhìn cô, xe của Kiếm Hổ đã lái đi xa cả mấy trăm mét từ lâu rồi.
“Tức chết mình mà!” Lâm Tuyết Trinh mạnh mẽ giậm chân xuống.
Trên đường quay trở về, Tần Trạm vẫn luôn suy nghĩ về một vấn đề.
Vì sao phủ Huyền Minh lại cảm thấy hứng thú với cơ thể thuần dương tới như vậy? Cơ thể thuần dương, rốt cuộc có tác dụng như thế nào?
“Thời buổi rối loạn mà.” Tần Trạm xoa xoa đầu, phủ Huyền Minh tuyệt đối không thể chịu để yên, có thể thấy, bọn họ đối với cơ thể thuần dương giống như đói khát, tình thế ép buộc.
Phủ Huyền Minh, một nơi ở trong hang động bí ẩn.
Một ông già dáng người lưng gù đang ngồi xếp bằng.
“Bạch!”
Lúc này, ông ta đột nhiên mở choàng mắt ra, trên gương mặt già nua tràn đầy tức giận.
“Tần Trạm, cậu tiêu diệt thần thức của tôi, tôi tuyệt đối sẽ không buông tha cho cậu!” Người này chính là Hắc Thiền của phủ Huyền Minh, ông ta ngẩng đầu lên rít gào, tức giận không thể chịu nổi.
Tu ra một đạo thần thức cần phải tốn thời gian mấy chục năm, đạo thần thức này bị Tần Trạm giết chết, ông ta sao có thể không tức giận cho được.
Ở nhà họ Tô, Tần Trạm đang nuốt mười mấy viên Tinh Nguyên đan Hắc Thiền đưa tới.
“Quá ít, nếu như có năm nghìn viên, nói không chừng mình có thể trực tiếp đột phá Trúc Cơ kỳ.” Đôi mắt Tân Trạm tỏa sáng.
Nhưng với thực lực bây giờ của Tân Trạm, anh còn chưa dám tùy tiện đi vào Tây Nam, muốn trực tiếp đi tới cửa cướp giật thì không thực tế cho lắm.
Tu hành càng lâu thì càng có nhiều lo lắng.
Cũng không ai biết được, trên thế giới này còn có bao nhiêu cao thủ ở ẩn, cũng không biết là rốt cuộc còn có những người tu tiên giống như Tần Trạm tồn tại trên đời hay không.
Cha từng dặn dò rằng, trước khi chưa có được sức mạnh tuyệt đối thì không thể nào đi tới thủ đô, nhưng ông ấy cũng không nói thẳng, sức mạnh tuyệt đổi này rốt cuộc là cấp độ tới mức nào.
Ngày hôm sau, Tần Trạm lái xe đi tới sơn trang Phùng Thị.
Mọi người đang chăm chỉ phá bỏ, Diêu Giai Mẫn thì tự mình giám sát trông coi.
“Tổng giám đốc Trạm, với tiến độ này, nhanh nhất là ngày mai có thể phá bỏ sạch.” Diêu Giai Mẫn nói.
Sau đó, cô ấy nhỏ giọng hỏi: “Anh có muốn xây dựng cái gì ở xung quanh đây hay không?”
“Tạm thời không cần.” Tần Trạm xua tay, trước mắt quan trọng nhất chính là nhanh chóng bế quan.
Chờ sau khi xuất quan có thể suy nghĩ tới chuyện rào hết xung quanh đây lại.
“Phải nhanh chóng bế quan.” Tân Trạm cảm nhận thời tiết dần dần lạnh hơn, trong lòng thấp thoáng lo âu.
Còn chưa tới hai tháng nữa là đến Tết rồi, cho dù như thế nào đi chăng nữa cũng phải xuất quan trước khi đón Tết, bởi vì sức khỏe của cụ Tô nhiều lắm cũng chỉ chống đỡ được tới lúc đó mà thôi.
Lần này bế quan, không biết phải tốn thời gian bao lâu, vì thế trước khi Tần Trạm bế quan, nhất định phải bảo vệ cho Tô Uyên an toàn.
Trên thế giới này, muốn nói chỗ nào an toàn nhất thì không gì bằng ban an ninh, cho dù là cao thủ đương thời hay là chân nhân pháp thuật, không có một ai có thể đi thách thức sức mạnh của ban an ninh.
Vì thế nên Tần Trạm định là trong khoảng thời gian này sẽ đưa Tô Uyên tới ban an ninh trước.
Sau đó, anh cầm điện thoại di động lên, bẩm số máy của Phương Kính Diệu.
Sau khi điện thoại được bắt máy, Phương Kính Diệu có hơi giật mình nói: “Tần Trạm, sao bỗng nhiên cậu lại gọi điện cho tôi vậy?”
Tần Trạm cười nói: “Trưởng quan Phương, tôi có một chuyện muốn nhờ ông giúp đỡ.”
Phương Kính Diệu cười ha hả nói: “Tôi còn có chuyện có thể giúp được cậu sao? Nói nghe thử xem!”
Tân Trạm im lặng một chút, mới nói: “Tôi muốn đưa Tô Uyên tới ban an ninh khoảng hai tháng.”
Phương Kính Diệu sững sờ, ông ta nhíu mày nói: “Vì sao?”
Tần Trạm cũng không nói cho ông ta biết nguyên nhân, chỉ có thể nhờ vả hết lần này tới lần khác.
Phương Kính Diệu im lặng trong chốc lát mới nói: “Được rồi, nhưng mà tôi có một điều kiện.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.