Nghe thấy giọng nói của Tần Trạm, Tô Vũ liền cảm thấy đau xót.
Mấy năm nay Âm Dương Song Sát đã giúp anh ta giải quyết vô số những rắc rối. Anh ta làm sao ngờ được hôm nay họ lại chết trong tay Tần Trạm!
“Cậu còn dám khiêu khích tôi?” Giọng của Tô Vũ lạnh như băng.
Tần Trạm cười nói: “Khiêu khích anh thì đã làm sao? Tôi tạm thời giữ cái đầu chó của anh lại vài ngày, sớm muộn gì tôi cũng sẽ đích thân lấy xuống.”
Tô Vũ sinh ra trong gia đình quyền quý giàu có, anh ta hoàn toàn chịu không nổi những lời tục tĩu như thế này của Tần Tram.
“Mẹ nó…” Tô Vũ vẫn còn muốn mắng chửi gì đó, nhưng Tần Trạm đã cúp ngang điện thoại.
“Cậu Trạm.” Mặt thẹo bước nhanh %3D
đến.
Tần Trạm nhìn mặt thẹo, trầm giọng nói: “Ngày mai tôi sẽ gửi cho anh mấy viên đan dược.”
“Cảm ơn cậu Trạm nhiều!” Mặt thẹo vui mừng gật đầu.
Gã luyện võ nhiều năm nhưng vẫn không tu luyện được nội kình, cho nên mới bị Đổng Thiện Ngũ đuổi ra khỏi môn phái.
Đối với nội kình, thì đó là điều mà gã đã khao khát nhiều năm.
“Đúng rồi, dọn dẹp sân lại một chút đi.” Tần Trạm nhìn một mớ hỗn loạn dưới đất, không khỏi chau mày: “Còn nữa, xác chết của người bảo vệ kia, tìm một nơi nào đó chôn cho đàng hoàng”
“Được!” Mặt thẹo vội vàng gật đầu.
Sau đó, Tần Trạm với Tô Uyên quay về phòng.
“Tại sao anh phải khiêu khích Tô Vũ?” Tô Uyên cảm thấy điều này rất khó hiểu.
“Anh cố ý đấy.” Tần Trạm nói.
Sau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-vi-dai-nhat/912226/chuong-112.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.