Lý Nhược Kỳ hứng trọn một phát tát thì lập tức mở to hai mắt.
Trước nay Liễu Thành Dương đều rất tôn trọng ả, thậm chí chưa bao giờ dám cãi lời ả.
“Anh lại dám đánh tôi vì một tên nhà quê ư?” Lý Nhược Kỳ ôm mặt.
“Được lắm, giữa chúng ta coi như xong rồi đi. Còn cái tát này tôi nhớ kỹ rồi, anh chờ cho tôi.”
Sau khi nói xong những lời này thì ả lập tức cầm túi quay đi. Liễu Thành Dương mặt mày tái mét, tâm trạng cực kì buồn bực. Làm một cậu chủ nhà giàu đến bộ dạng như thế này thì đúng là vô cùng uất ức.
“Khiến anh chê cười rồi.” Liễu Thành Dương vẫy tay nói. “Chúng ta uống rượu đi, kệ cô ta.”
“Ừ.” Tần Trạm vốn dĩ không tính nhúng tay vào chuyện này, anh và Liễu Thành Dương cũng không tính là thân thiết gì, mới chỉ gặp mặt vài lần, miễn cưỡng xem như có quen biết mà thôi.
Mà bởi vì chút chuyện này đã khiến cho tâm trạng của Liễu Thành Dương vô cùng buồn bực cho nên uống không ít rượu. Rượu vào thì lời ra, uống càng nhiều thì Liễu Thành Dương cũng nói càng nhiều.
Cậu ta không ngừng than vãn cha cậu ta quản cậu như thế nào, lại không ngừng than vãn bản thân mình chịu uất ức ra sao. Mà tất cả oán giận của cậu ta sau khi lọt vào tai Tần Trạm lại trở thành một loại cảm giác hạnh phúc.
Vẫn còn có cha mẹ quản thúc là một chuyện hạnh phúc tới nhường nào… Đáng tiếc, Tân Trạm không có phúc để hưởng. Anh lại nhìn về phía Thủ Đô,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-vi-dai-nhat/912197/chuong-83.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.