Chương trước
Chương sau
Chiếc xe phóng như bay trên đường cao tốc hướng về tỉnh, chỉ mấy giờ sau đã lên tới trên tỉnh. Đây là lần thứ hai Tần Trạm lên tỉnh, nhưng không giống với lần trước, lần này cuối cùng anh cũng có thể tỉ mỉ thưởng thức cảnh sắc trên tỉnh rồi.
“Thế nào? So với cái thành phố chỗ anh thì đẹp hơn nhiều đúng không?” Phương Hiểu Điệp đắc ý nói.
Nếu nói Ninh Thành là trung tâm kinh tế lớn của Tân Châu thì tỉnh Gia Thành này chính là trung tâm chính trị của Tân Châu.
Tần Trạm im lặng không lên tiếng, về lý mà nói thì dân cư càng nhiều, linh khí sẽ càng mỏng manh thưa thớt, nhưng được cái ở đây cao thủ nhiều như mây, dược liệu cũng nhiều, tài nguyên cũng nhiều, tất cả những thứ này đều có thể giúp cho tốc độ tu luyện của Tần Trạm nhanh hơn, càng nhanh chóng trưởng thành.
“Trước tiên đi gặp ông nội em đi.” Tô Uyên nói, Tần Trạm cũng đồng ý. Nhắc tới cụ Tô, Tần Trạm lại cảm thấy có chút thương tiếc, thân thể của cụ cho dù có viên đan dược kia cũng chỉ có thể sống thêm nhiều nhất là một năm nữa.
Ba người sóng vai đi tới chỗ ở của cụ Tô, khiến Tần Trạm giật mình là Phương Kính Diệu cũng vừa khéo đang nơi này.
“Ba! Sao ba cũng ở đây vậy?” Phương Hiểu Điệp nhảy nhót chạy tới nói.
Phương Kính Diệu làm bộ tức giận nói: “Không thấy cụ Tô của con đang ngồi đây sao, miệng chạy đi chơi rồi hả?”
Phương Hiểu Điệp lè lưỡi, vội vàng nói: “Con chào cụ Tô.”
Cụ Tô cười hiền từ vừa vẫy Phương Hiểu Điệp lại, vừa nói: “Ha ha, mấy năm không gặp, Hiểu Điệp cũng đã thành thiếu nữ rồi.”
“Hì hì, cụ Tô, mỗi ngày Hiểu Điệp đều rất nhớ ông đấy!” Vừa nói, Phương Hiểu Điệp vừa chạy tới trước mặt cụ Tô làm nũng.
“Khụ khu.” Phương Kính Diệu ho khan một tiếng.
“Hiểu Điệp, con đi loanh quanh chút đi, ba có chuyện cần nói với cụ Tô.”
Phương Hiểu Điệp ngày thường ngang ngược kiêu ngạo nhưng đến lúc cần thiết thì vẫn biết điểm dừng, thế nên cô bé gật đầu đồng ý rồi mở cửa chạy ra ngoài chơi. Chỉ còn lại bốn người trong phòng, mọi người ngồi xuống quanh chiếc bàn uống nước.
Đã lâu không gặp, Tô Uyên tất nhiên vô cùng nhớ cụ Tô, vì thế nên cô bám chặt lấy cụ Tô, vẻ mặt vô cùng không vui.
“Con thế này là đang làm sao đây?” Cụ Tô bất đắc dĩ cười nói.
“Rời đi lâu như thế mà cũng không biết ghé qua nhà thăm con!” Tô Uyên ra vẻ cả giận nói. “Trong mắt ông có còn coi con là cháu gái không vậy?”
Cụ Tô không nhịn được cười khổ, ông liếc mắt nhìn Phương Kính Diệu, cảm thấy có chút cảm giác đồng bệnh tương liên.
“Tần Trạm, mới có một đoạn thời gian không gặp, thực lực của cậu có phải lại tăng lên rồi hay không?” Cụ Tô nhìn về phía Tần Trạm, nghiêm nghị nói.
“Vâng.” Tần Trạm cũng không giấu cụ Tô nói. “Cũng có chút tăng lên.”
“Không tệ.” Cụ Tô gật đầu.
“Nhưng Tất Tiêu Dao cũng không phải là người bình thường, cậu có nắm chắc sẽ thắng cậu ta không?”
“Mười phần nắm chắc.” Tần Trạm nhàn nhạt nói. Sự tự tin vô cùng này khiến cụ Tô có chút buồn cười, mà Phương Kính Diệu thì liên tục lắc đầu.
Cụ Tô cũng nhiều lần nói tốt cho Tần Trạm trước mặt ông ta, mà bây giờ xem ra thì cũng chỉ có vậy, kiêu ngạo như vậy thì chắc chắn sẽ chẳng đi được bao xa. Tuy nhiên Phương Kính Diệu không biết rằng Tần Trạm chưa bao giờ mạnh miệng nói bừa.
“Tần Trạm, vậy thì cậu phải nương tay đấy nhé, Tất Tiêu Dao này là một chiến tướng đắc lực của tôi đấy.”
Phương Kính Diệu trêu ghẹo nói.
Tần Trạm chỉ cười đáp lại chứ cũng không nói gì. Thấy vậy Phương Kính Diệu đứng dậy nói: “Thầy Tô, vậy mọi người tiếp tục nói chuyện nhé, Ban an ninh còn có chút chuyện, tôi phải đi trước đây.”
Cụ Tô gật đầu, nhẹ nhàng vẫy tay. Lúc này quanh bàn trà chỉ còn ba người, Tô Uyên cũng vội vàng nói với cụ Tô: “Tô Vũ tìm con.”
Vừa nhắc tới Tô Vũ thì cụ Tô trước giờ vẫn luôn vô cùng bình tĩnh, lại lần đầu tiên lộ ra vẻ hoảng loạn, cực kì lo lắng nói: “Tên súc sinh này có làm gì con không?”
“Không, may mà Tần Trạm quay về đúng lúc…” Tô Uyên lắc đầu nói.
“Cái thẳng mất dạy này! Cái thằng mất dạy!” Cụ Tô vỗ bàn, quát lớn. Vừa dứt lời thì cụ Tô tức đến nỗi ho khan kịch liệt. Tần Trạm vội vàng giúp ông vỗ lưng, đồng thời cũng đưa một tia linh khí vào thân thể ông, giúp ông điều hoà khí tức.
Lập tức cơn ho của cụ Tô dừng lại, ông gật đầu với Tần Trạm, tỏ ý biết ơn.
“Uyên, con hãy nhớ, đừng trực tiếp tranh chấp với Tô Vũ.” Cụ Tô lo lắng nói.
“Mụ đàn bà sau lưng nó chính là một con rắn độc, cho dù là ông cũng không phải đối thủ của ả.”
Nói xong những lời này, cụ Tô lại lộ ra vài phần phiền muộn. Thấy vậy, Tô Uyên đáp ứng nói: “Ông nội, ông tự chăm sóc tốt cho bản thân là được rồi, không cần phải lo lắng cho con đâu.”
Tuy cô nói vậy nhưng cụ Tô làm sao có thể không lo cho được. Bên ngoài chỉ thấy nhà họ Tô là một gia tộc khổng lồ, nhưng trên thực tế lại chỉ còn có hai người là ông và Tô Uyên, đến lúc ông chết đi rồi vậy thì làm gì còn ai sẽ để Tô Uyên vào trong mắt. Nghĩ tới đây, cụ Tô theo bản năng quay lại nhìn Tần Trạm.
“Ông nội, gã nói trong tay ông có một thứ mà gã cần phải lấy được, không biết đấy là thứ gì vậy?” Tô Uyên hỏi.
Cụ Tô trầm mặc, phất tay nói: “Con đừng hỏi nhiều, có một số việc con biết rồi sẽ chỉ chuốc họa vào thân mà thôi.”
Tô Uyên là một người hiểu chuyện, vậy nên sau khi nghe cụ Tô nói vậy thì cô cũng không hỏi nhiều nữa.
“Uyên, ông cùng Tần Trạm hiếm khi gặp được một lần, con đi vào trong phòng tìm bình rượu ngon kia của ông mang ra cho ông đi.” Cụ Tô cố ý muốn để cho Tô Uyên rời đi.
“Sức khoẻ ông đã thành ra thế này rồi, thế mà vẫn còn muốn uống rượu ư?”
“Ha ha, không sao, Tần thần y vẫn đang ở đây, con lo gì chứ?” Cụ Tô xua tay nói. Tần Trạm cũng gật đầu với Tô Uyên, ý bảo là không sao hết, Tô Uyên bấy giờ mới tránh đi.
Lúc này chỉ còn lại một già một trẻ đối diện nhìn nhau. Cụ Tô chậm rãi nói: “Nếu cậu đã gặp được Tô Vũ, vậy thì trong lòng cậu cảm thấy thế nào?”
“Còn áp bách hơn cả tưởng tượng của tôi.” Tần Trạm thấp giọng nói.
“Sợ?” Cụ Tô nửa đùa nửa thật nói.
Tần Trạm lắc đầu: “Không sợ. Tôi từng hứa với Tô Uyên rằng sẽ đưa cô ấy đứng ở vị trí cao nhất ở Thủ Đô, hơn nữa, tôi còn đánh cược với Tô Vũ.”
“Đánh cược?” Cụ Tô cau mày.
Tần Trạm gật đầu nói: “Vâng, hai năm sau, tôi sẽ tới Thủ Đô. Đến lúc đó tôi sẽ để cho gã quỳ gối xin lỗi Tô Uyên.”
Cụ Tô vội vàng nói: “Cậu… Cậu quá ngạo mạn rồi. Cậu căn bản không biết sóng ngầm ở Thủ Đô sâu cạn như thế nào, cũng không biết nhà họ Tô ở Thủ Đô có sức mạnh như thế nào. Cậu tuỳ tiện chấp nhận đánh cuộc như thế rất dễ tự huỷ hoại tương lai của bản thân, thậm chí còn phải bồi mạng vào theo! Chẳng lẽ cậu muốn một thân một mình đối đầu với toàn bộ nhà họ Tô hay sao?”
Cụ Tô cảm thấy vô cùng đau xót. Ông chỉ hy vọng Tần Trạm có thể bảo vệ Tô Uyên cả đời bình an vô lo vô nghĩ, không bao giờ phải chịu khuất nhục mà thôi.
Mặc dù ông cũng từng nghĩ rằng Tần Trạm sẽ trở thành Diệp Thiên Vọng thứ hai, tuy nhiên chuyện đó phải dùng hết mười năm, hai mươi năm, thậm chí là cả đời người mới có thể hoàn thành, đâu phải là một năm hai năm là được.
“Tần Trạm à là Tần Trạm, tôi thực sự nhìn nhầm cậu rồi.”
“Cụ Tô, tôi biết ông lo lắng.” Tần Trạm trầm giọng nói. “Nhưng tôi nói thì nhất định có thể làm được, tôi muốn để cho nhà họ Tô phải cầu xin Tô Uyên quay trở về nhà.”
Cụ Tô biết bản thân không thể khuyên được Tần Trạm, thì chỉ có thể mệt mỏi phất tay nói: “Thôi, thôi, coi như tôi đã nhìn sai người rồi đi.”
Cụ Tô thở dài, sau đó lại tuỳ tiện hỏi một câu: “Lần trước lúc chúng ta tách ra cậu đã có thực lực của nội kình đại sư, vậy một tháng rồi thực lực của cậu đã tăng đến đâu rồi? Nội kình đại sư cấp năm chưa?”
Tần Trạm nghĩ một chút: “Nếu dựa theo cách phân chia của Võ đạo mà nói thì bây giờ thực lực của tôi ắt hẳn ngang với nội kình tông sư.”
Nghe thấy vậy, cụ Tô chợt sửng sốt một lúc sau đó bỗng nhiên đứng bật dậy, kích động nói: “Cậu… cậu nói gì? Cậu không lừa tôi chứ?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.