Chương trước
Chương sau
Khi Tần Trạm cầm viên thuốc này rời khỏi nhà bếp thì cụ Tô và bác sĩ Tấn cũng vừa xuống lầu. Sắc mặt họ trông rất khó coi, cụ Tô như già thêm mấy tuổi, khuôn mặt cũng tái nhợt. “Bác sĩ Tấn, thật sự không có cách nào khác hả?” Cụ Tô không cam lòng hỏi. Bác sĩ Tấn lắc đầu: “Nếu cụ trẻ thêm mười tuổi thì có lẽ là có thể phẫu thuật thay máu, nhưng bây giờ… Thân thể của cụ không thể chịu được giày vò như thế.” Nghe vậy, cụ Tô cười khổ, cảm thán: “Ý. trời đã vậy, hầy…” “Bác sĩ Tấn, thế ông nội tôi còn có thể sống được bao lâu?” Tô Uyên sốt ruột hỏi. Nghe vậy, sắc mặt bác sĩ Tấn càng khó coi hơn. Ông đen mặt nói: “Cùng lắm là một tháng.” Tô Uyên suýt nữa ngất xỉu. Mấy năm gần đây cô vẫn luôn chung sống với cụ Tô, tình cảm của hai người không nói cũng biết. Nếu cụ Tô thật sự xảy ra chuyện gì thì Tô Uyên sẽ là người buồn nhất. Cụ Tô lại có vẻ tiêu sái, vẫy tay nói: “Được rồi, đừng bàn chuyện này nữa Mấy ngày sau kêu ba với chú con về đây, cứ bảo là ông có việc muốn dặn chúng.” Ý của ông đã rất rõ ràng, đó là muốn chuẩn bị hậu sự. Bác sĩ Tấn thở dài, rõ ràng trong lòng ông cũng không thoải mái. “Cụ Tô, hay là ông thử dùng cái này…” Đúng lúc này, Tần Trạm bỗng cầm một viên thuốc đen thui đi tới. Còn chưa thấy người đầu, mùi thuốc đã lan tràn khắp căn nhà. Cụ Tô và Tô Uyên không khỏi bịt mũi. “Đây là thứ gì?” Cụ Tô bịt mũi hỏi. “Đây..” Tần Trạm nhất thời không biết nên đáp như thế nào, đành phải vò đầu nói: “Đây là một viên thuốc được chế biến từ thảo dược, có lẽ sẽ chữa được bệnh của ông.” “Cái này mà chữa được bệnh ư?” Bác sĩ Tấn cười nhạo: “Người trẻ tuổi, cậu cho rằng cậu là Hoa Đà tái thế hay sao? Chẳng lẽ đây là đất chà từ trên người cậu?” Nghe vậy, người bên cạnh không nhịn được bật cười. Tần Trạm cũng lúng túng, vò đầu nói: “Cụ Tô, dù sao bây giờ ông cũng không còn cách nào khác, cứ coi như bất chấp đi…” Nghe vậy, sắc mặt cụ Tô có phần không vui. Ông không nhịn được hừ lạnh, nói: “Cảm ơn ý tốt của cậu, nhưng tôi thấy không cần thiết đâu.” “Ông nội! Tần Trạm từ xa chạy đến đây chữa bệnh cho ông, sao ông có thể nói như thế!” Tô Uyên tức giận. Cô nhịn mùi vị này, nhân viên thuốc từ tay Tần Trạm, bướng bỉnh nói: “Con không quan tâm, ông phải uống nó!” Cụ Tô tọa trấn Đạm Thành nhiều năm, không biết bao nhiêu người cúng bái, nhưng lại hết cách với cháu gái của mình. Ông bất đắc dĩ nói: “Tô Uyên, nghe lời, đừng phá rối, thứ này sao mà uống được.” Tô Uyên chống nạnh: “Thuốc đắng dã tật! Con không quan tâm, ông mau uống đi!” Cụ Tô không còn cách nào khác, im lặng nhân viên thuốc từ tay Tô Uyên. Sau đó ông quay sang nhìn bác sĩ Tấn, cười nói: “Đành phải làm phiền bác sĩ Tấn giúp tôi xem viên thuốc này.” Rõ ràng là sợ viên thuốc có độc. Ánh mắt bác sĩ Tấn có phần không vui, nhưng vì tôn kính cụ Tô nên ông vẫn nhận lấy. “Cụ Tô, tôi cảm thấy thật sự không cần thiết. Mặc dù tôi bất tài, nhưng cũng coi như là đứng đầu trong lĩnh vực y tế trong nước.” Bác sĩ Tấn thản nhiên nói.
Cụ Tô vội giải thích: “Bác sĩ Tấn, không phải là tôi không tin y thuật của ông, chẳng qua” Nói tới đây, cụ Tô cười khổ nhìn Tô Uyên. Bác sĩ Tô đành phải đồng ý: “Vậy được rồi.” Sau đó lấy thiết bị bắt đầu kiểm tra viên thuốc này. Một lát sau, ông đưa viên thuốc cho cụ Tô: “Tôi đã xem rồi, viên thuốc này thật sự chỉ chứa thành phần thảo dược, không có hại cho sức khỏe, chẳng qua… Những dược liệu này đều là thảo dược tầm thường nhất, dược hiệu đã xói mòn gần hết mất rồi.” “Đúng thế, tôi mua dược liệu từ tiệm thuốc đấy.” Tần Trạm hào phóng thừa nhận. Bác sĩ Tấn liếc Tần Trạm: “Người trẻ tuổi, nếu cậu có thể chữa khỏi bệnh cho cụ Tô bằng thảo dược bình thường thì tôi sẽ lập tức xin lỗi cậu, hơn nữa coi cậu là thầy!” “Không cần, bác sĩ Tấn đừng khách khí” Tần Trạm vội lắc đầu. Bác sĩ Tấn cười nhạo: “Cậu dám đồng ý thật à? Chẳng lẽ cậu có bản lĩnh biến đá thành vàng?” Tần Trạm sờ mũi, thầm nghĩ: “Chờ tôi chính thức vào luyện khí kỳ, chút bệnh tình này có gì đâu.” “Được, chỉ cần không có hại là được.” Cụ Tô nhận ly nước từ tay người hầu, kiên trì nuốt viên thuốc này vào bụng. Sau đó, lại uống mấy ngụm nước, bất đắc dĩ nhìn Tô Uyên: “Được chưa?” Tô Uyên mong chờ hỏi: “Ông ơi, ông cảm thấy thế nào?” Cụ Tổ trợn trắng mắng: “Còn thế nào nữa? Con thật sự cho rằng viên thuốc đen thui này có thể chữa bệnh được à?” Tô Uyên hé miệng, rũ mi mắt, vẻ mặt buồn bã thấy rõ. Tần Trạm cũng hơi áy náy, khẽ lẩm bẩm: “Xem ra dược liệu bình thường bỏ thêm linh khí cũng không được, hầy.” “Tôi đã bảo là không cần thiết rồi mà.” Bác sĩ Tấn hừ nhẹ, khinh miệt nhìn Tần Trạm: “Nếu cậu ta có bản lĩnh này thì cần gì phải ở lại Đạm Thành.” “Bác sĩ Tấn nói rất đúng.” Cụ Tô cười gượng, đồng thời cũng nảy sinh phiền chán với Tần Trạm. Với thân phận của ông, không biết bao nhiêu kẻ nghĩ cách tiếp cận ông, nhưng vô lại như Tần Trạm thì đây là lần đầu tiên ông thấy. Ở rể nhiều năm khiến cảm xúc của Tần Trạm rất nhạy cảm, đương nhiên có thể cảm nhận được thái độ không vui của cụ Tô. Vì thế anh không ở lại lâu mà chắp tay nói: “Vậy thì tôi không quấy rầy nữa.” Cụ Tô không nói một lời, thậm chí chẳng buồn liếc nhìn Tần Trạm. Tần Trạm phẫn nộ sờ mũi, quay đầu muốn đi. Đúng lúc này, cụ Tô bỗng nhận thấy từng dòng khí nóng lan tràn trong thân thể, cả người ấm áp như tắm ánh nắng, thoải mái như ngâm mình tron| suối nước nóng. Ngay sau đó, ông nhận thấy khí tức, tinh thần của mình bắt đầu dần dần khôi phục, cảm giác mệt mỏi đều biến mất hết.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.