“Được, lần sau tôi sẽ chú ý.” Bạch Quyện Thu rất nghe lời, sau đó giơ tay dùng sức xoa lên cái đầu xù của Nhậm đại thiếu gia.
Thực sự rất mềm, tâm trạng Bạch Quyện Thu tốt nhưng trên mặt vẫn nghiêm túc bảo: “Tóc em rối rồi.”
Nhậm Tinh Lưu: “…”
Đừng tưởng rằng cậu không nhìn ra đồng chí Tiểu Bạch đang trả thù!
Bạch Quyện Thu thấy cậu cạn lời, trong lòng âm thầm bật cười duỗi tay nhận lấy chồng sách: “Để tôi.”
Thế là hai người sóng vai ra khỏi ký túc xá đi tới khu giảng đường dạy học.
Đây là thời gian cao điểm, trên đường không ít sinh viên đi học. Tay Nhậm Tinh Lưu đeo thạch cao đã khiến nhiều người chú ý lại thêm gương mặt xuất sắc của anh bạn trai, hai người đi cạnh nhau tỷ lệ quay đầu cực kỳ cao.
Bạch Quyện Thu phát hiện Nhậm Tinh Lưu đang cố gắng đi sát vào mình, ban đầu anh tưởng Nhậm Tinh Lưu muốn đổi đường, rất lịch sự nhường cho cậu, kết quả Nhậm công tử càng ngày càng quá đáng, tiếp tục xích lại gần hơn.
Mắt thấy cậu sắp đâm thẳng vào bồn hoa, Bạch Quyện Thu đành phải dừng bước, ngẩng mặt lên định hỏi.
Kết quả Nhậm thiếu gia nhíu mày, nghiêm túc chỉnh đốn: “Đồng chí Tiểu Bạch, phương hướng của anh có vấn đề.”
Bạch Quyện Thu khó hiểu: “…Em đang làm gì vậy?”
“Tôi muốn dựa.” Nhậm Tinh Lưu nói: “Nãy có người nhìn, tôi cảm thấy chúng ta nên thân mật hơn một chút bằng không họ không biết chúng ta đang yêu đương.”
Bạch Quyện Thu cạn lời: “Vậy mà tôi tưởng em muốn đổi đường.”
Nhậm Tinh Lưu: “…”
Cậu lắc đầu thở dài hận rèn sắt không thành thép: “Không hổ danh là chó độc thân, mũi chả nhạy gì cả.”
Bạch Quyện Thu: Muốn nói lại thôi. jpg
Anh rất muốn bảo Nhậm công tử rằng biểu hiện của em cũng không giống người có kinh nghiệm, mặc dù Bạch Quyện Thu chưa yêu đương bao giờ nhưng cũng biết chút chút, ai như cậu đi tranh đường với người ta.
Tuy nhiên nếu anh nói ra thì người có khả năng đâm vào bồn hoa sẽ là mình.
“Xin lỗi, là tại tôi.” Bạch Quyện Thu rất thành thật cõng nồi: “Đợi em khỏi mình sẽ nắm tay.”
Nhậm Tinh Lưu gật gù thông suốt: “Duyệt.”
Bạch Quyện Thu bật cười thành tiếng: “Thôi, đi nhanh lên kẻo muộn.”
.
Lúc hai người đi tới phòng học đã muộn nhưng lớp thường xuyên có người trốn, bàn ghế vẫn trống nhiều chỗ.
Rất nhiều sinh viên thích ngồi sau để thuận tiện làm việc riêng trong giờ.
Nhậm Tinh Lưu không do dự kéo Bạch Quyện Thu ngồi bàn đầu.
Anh bật cười hỏi: “Em muốn để bạn học ngắm?”
“Nói bậy, tôi mà người như vậy sao?” Nhậm Tinh Lưu chính trực đáp: “Chỉ là tôi muốn nghe giảng nên mới ngồi đầu.”
Lời nói là thật, Nhậm Tinh Lưu học dốt lại xuyên qua loạn thế mười mấy năm, giờ bảo cậu làm mấy bài toán tiểu học chưa chắc đã được. Muốn theo đuổi tiến độ học càng phải nỗ lực hơn nữa.
Mọi người đều biết sinh viên đề cao sự tự giác, mà tiêu chí đánh giá rõ nhất chính là ngồi bàn đầu. Đương nhiên nếu để các bạn học thấy tình yêu ngọt ngào của cậu và Bạch Quyện Thu nữa thì càng tốt.
Bạch Quyện Thu tí thì tin, nhiệm vụ của anh là đi cùng Nhậm thái tử nên thế nào cũng được.
Tuy không phải ai trong trường cũng biết Nhậm Tinh Lưu cơ mà chỉ cần học cùng tiết chắc chắn sẽ nghe nói một vài tin đồn về cậu.
Cơ bản khi danh sách lớp được phát xuống, bạn cùng lớp đều biết có một sinh viên suốt ngày trốn học, hôm nào điểm danh thì đến chiếm bàn cuối nằm ngủ hoặc nghịch điện thoại.
Bởi vậy khi Nhậm Tinh Lưu bước vào lớp học, ngồi xuống bàn đầu đã thu hút vô số ánh nhìn. Bạch Quyện Thu không phải sinh viên nhưng đẹp trai lại đi cùng Nhậm thiếu gia cho nên cũng được đặt trong diện quan tâm đặc biệt.
“Vãi Nhậm Tinh Lưu đến học còn mang theo người hầu? Cậu ta định phá phách gì nữa à?”
“Chắc không đâu, tính Nhậm Tinh Lưu nóng như lửa, không phá mà chỉ bỏ về thôi.”
“Haiz kể cho mà nghe, Nhậm thiếu gia mới gây chuyện lớn nên giả vờ cho người nhà yên tâm đấy.”
“Nói đi cũng phải nói lại, người hầu của Nhậm Tinh Lưu đẹp trai hơn cả họ Đinh.”
“Đẹp trai thì thế nào? Đi theo vị kia thì chắc chẳng phải dạng tốt lành.”
Không sai, tất cả những người ở bên Nhậm Tinh Lưu đều là đám bạn đểu, Bạch Quyện Thu đương nhiên cũng bị xếp chung vào phạm vi này.
Không một sinh viên nào nghĩ đây chính là ‘bạn trai’ Nhậm đại thiếu gia trong truyền thuyết.
Đương sự hoàn toàn không biết gì hết, đang chuẩn bị nghiêm túc học hành. Bạch Quyện Thu vừa muốn đưa sách giáo khoa cho Nhậm Tinh Lưu, thoáng nhìn tay cậu lại thôi: “Em học tới đâu rồi?”
Nhậm Tinh Lưu quay sang hỏi bạn học khác: “Chúng ta học tới đâu rồi?”
Bạch Quyện Thu: “…”
Cho nên ngày bình thường Nhậm thiếu học hành kiểu gì đấy?
Bạn bàn dưới không kịp đề phòng, ngây người đáp: “Tiết thứ 3.”
Bạch Quyện Thu gật đầu giở sách sau đó mới đặt trước mặt Nhậm Tinh Lưu, còn cẩn thận vuốt phẳng mép sách cho cậu.
Nhậm Tinh Lưu sướng rơn: “Anh tốt thật.”
Bạch Quyện Thu đang muốn bảo đừng ngại thì đột nhiên Nhậm đại thiếu gia lại diễn: “Vừa tri kỷ vừa dịu dàng, khẳng định đêm nay trên diễn đàn sẽ bùng nổ tình yêu tuyệt vời của hai ta!”
Bạch Quyện Thu bất đắc dĩ thở dài, anh không tưởng bở đến thế.
Nhậm Tinh Lưu cũng quá chuyên nghiệp rồi chăng, lúc nào cũng nhớ thiết lập của mình.
Đương nhiên nếu anh biết Nhậm Tinh Lưu từng sống dưới một vương triều lạc hậu phong kiến thì chắc chắn sẽ hiểu cho cậu, hoàng đế đa nghi quyền thần đâm thọc, lúc nào cũng phải cẩn thận từng li từng tí.
Đáng tiếc chiến thần xuyên lâu lẩu lầu lâu, giờ sinh viên thời nay làm gì đủ trình hiểu.
Cả đám chụm đầu vào nhau cùng khinh bỉ.
“Chậc, thì ra là người hầu mới.”
“Khó trách theo tận tới đây học.”
“Ha ha ha, xem ra vị họ Đinh kia không được rồi.”
“Cười chết, Đinh thiếu hôm nào cũng ăn phân giúp cậu ta.”
Thảo luật được một lát thì giảng viên đi tới, cả phòng học dần yên lặng.
Giảng viên môn này họ Trì, cô vừa vào lớp đã thấy Nhậm Tinh Lưu ngồi ngay bàn đầu, khẽ nhíu mày.
Cô từng là giảng viên chuyên ngành lớp Nhậm Tinh Lưu, ấn tượng với vị đại thiếu gia này hoàn toàn không tốt. Học kỳ này gặp lại cậu ở môn tự chọn, cô tự cho rằng học sinh lớp mình kiểu gì cũng thiếu một người.
Hôm nay Nhậm Tinh Lưu đi học, cô khó tránh khỏi có chút ngạc nhiên. Phải biết rằng ngay cả môn chuyên ngành quan trọng thì Nhậm đại thiếu gia vẫn có thể nằm ườn ra bài nghịch điện thoại.
Trong lòng Giảng viên Trì khó hiểu nhưng thấy cậu ngồi ngay ngắn không giở trò, không kiếm cớ ra ngoài càng không nghịch ngợm đành phải hắng giọng nói: “Các bạn học trật tự để chúng ta bắt đầu buổi thảo luận hôm nay.”
Nhậm Tinh Lưu xuyên qua nhiều năm nhưng ý thức phấn đấu vẫn còn đó, hôm qua còn thức đêm chuẩn bị bài, giảng viên giảng cậu vẫn nghe hiểu.
Trình độ chuyên môn của giảng viên Trì rất được, bài giảng dễ hiểu, giọng nói rõ ràng. Tuy nhiên vì cô vẫn hơi sợ Nhậm Tinh Lưu giở trò nên cứ nói được một ít lại liếc cậu một cái.
Kết quả càng liếc càng giật mình.
Nhậm Tinh Lưu đang chép bài!
Phải nói khi đủ hai tay Nhậm Tinh Lưu rất ít khi cầm bút, giờ thiếu một tay ai dè không nghịch điện thoại?!
Giảng viên Trì âm thầm vui vẻ trong lòng.
Thử hỏi người làm giảng viên trong thiên hạ có ai không cảm động sinh viên nhà mình ‘quay đầu học tập’, dù đây chỉ là hành động tạm thời nhưng thà có hy vọng cũng còn hơn không.
Đáng tiếc hiếm khi Nhậm Tinh Lưu nghiêm túc, người bên cạnh cậu lại làm loạn. Chỉ thấy Nhậm đại thiếu gia đang viết viết, người đàn ông bỗng đột nhiên dí sát vào cùng cậu nói nhỏ nói nhẹ.
Sau đó Nhậm Tinh Lưu quay sang nhìn anh, cũng hạ giọng đáp gì đó rồi đưa luôn bút cho đối phương.
Người đàn ông cười cười, nhận bút rồi viết thẳng vào vở Nhậm Tinh Lưu.
Giảng viên Trì: Khẳng định hai người viết thư trong giờ!
Thực ra cô đang dồn hết sự chú ý lên người Nhậm Tinh Lưu, hoàn toàn không nhận ra bên cạnh cậu có người. Đó là một cậu trai lạ mặt chắc chắn không phải sinh viên, khéo là người Nhậm đại thiếu gia đưa theo cùng.
Bạn của Nhậm Tinh Lưu không phải là người đứng đắn, đã ngồi trên giảng đường rồi mà vẫn còn muốn lôi kéo cậu cùng làm việc riêng, tính hại người ta hỏng có đúng không?
Hơn nữa Nhậm Tinh Lưu đã đủ hỏng rồi!
Giảng viên Trì cực kỳ không đồng ý, sắc mặt trầm xuống con ngón trỏ gõ bàn, nhìn về phía Bạch Quyện Thu: “Bạn học, hình như cậu không phải người trong lớp?”
Bạch Quyện Thu đột nhiên bị điểm danh có chút cạn lời, theo bản năng nghĩ theo chiều hướng giảng viên này không thích có người ngồi ké, tuy nhiên anh không hoảng loạn, mở miệng nhờ cô châm chước: “Em tới tìm bạn Nhậm, thuận tiện đi học chung với em ấy.”
Giảng viên Trì hừ nhẹ, không vui đáp: “Cùng nhau đi học không sao nhưng đừng ảnh hưởng người khác. Có chuyện gì để sau khi tan học lại nói tiếp.”
Lúc này Bạch Quyện Thu mới nhận ra mọi chuyện, anh cười giải thích: “Cô hiểu nhầm rồi ạ. Vừa nãy em có thấy bạn Nhậm làm sai bài nên mới nhắc nhở em ấy.”
Nhậm Tinh Lưu thấy thế vội vàng tiếp lời: “Đúng rồi đấy cô, tại tay em không tiện nên không ghi kịp, anh ấy chỉ muốn giúp em thôi ạ.”
Cậu chăm chú nghe giảng là thật nhưng mà tri thức quá nhiều lại thêm cái tay què quặt, Bạch Quyện Thu thương cậu vất vả quá nên định giúp, ai dè thấy sai bài nên đánh dấu luôn.
Ai ngờ đâu Nhậm Tinh Lưu trưng ra cái mặt đáng thương: “Tay tôi đau quá.”
Bạch Quyện Thu thấy mà hoảng, đành phải nhận nhiệm vụ viết thay cậu.
Giảng viên Trì ngạc nhiên, không tin lắm cầm quyển vở ghi chép lên nhìn.
Không thấy thì thôi, thấy rồi mắt sáng như sao.
Trên vở có hai loại chữ viết nhưng hoàn toàn không hề nói chuyện riêng, tất cả đều là thứ cô giảng, hơn nữa ghi chép chỉnh tề, quả thực rất chăm chú lắng nghe.
Điều làm cô kinh hãi hơn chính là loại chữ thứ hai, tuy viết không nhiều nhưng toàn là nội dung trọng yếu, hơn nữa cực kỳ có hơi thở cá nhân dùng nhiều từ ngữ trọng tâm khái quát cả từng đề mục.
Dựa theo cách nói ban nãy, chữ này rất có khả năng là do cậu học sinh ngoài viết, chẳng nhẽ người này am hiểu chương trình học của bọn họ?
Tâm trạng giảng viên Trì lên lên xuống xuống, nhìn về phía Bạch Quyện Thu: “Cậu hiểu bài giảng của tôi?”
Bạch Quyện Thu cười đáp: “Cô giảng rất dễ nghe ạ.”
Giảng viên Trì càng phức tạp hơn, suy nghĩ một lát rồi hỏi: “Vậy cậu thử nói xem về vấn đề kỹ thuật mấu chốt của thành thị, cậu có suy nghĩ gì?”
Nhậm Tinh Lưu: ?
Sao tự nhiên lại bắt đầu thi vấn đáp?
Mà ủa? Sinh viên trong lớp đâu cô không hỏi lại nhất định phải hỏi sinh viên ngoài như Bạch Quyện Thu?
Anh cũng cảm thấy hơi quái quái nhưng dù sao đây không phải là vấn đề khó nên đáp luôn: “Vấn đề vừa rồi cô đang nói tới phương diện tin tức. Cá nhân em cảm thấy tin tức thôi chưa đủ, cần kết hợp đầy đủ các loại hình khác như nâng cao kỹ thuật, quy hoạch thành phố, phát triển kinh tế, tận dụng vị trí địa lý và hoàn cảnh tự nhiên…”
Giọng nói bình tĩnh, chữ nghĩa rõ ràng rất dễ làm người ta chú ý.
Anh không cố gắng khoe khoang mà chỉ truyền đạt lại nội dung giảng viên Trì muốn tổng kết sau đó vận dụng chút kinh nghiệm thực tế làm cho câu trả lời trở nên phong phú.
Chờ Bạch Quyện Thu nói xong, cả phòng im phăng phắc.
Mọi người đều đang nghĩ—
Chúa tôi, người hầu nhỏ tới học chung với Thái tử sao mà ác liệt đến thế?
“Rất xuất sắc!” Giảng viên Trì vừa lòng vỗ tay, chút không vui trên mặt biến mất hoàn toàn. Cô mỉm cười, vẫy tay nói: “Em ngồi xuống đi, hoan nghênh về sau tới tham gia tiết học của tôi.”
Nói xong cô nhìn Nhậm Tinh Lưu: “Đây mới là người em nên kết giao.”
Nhậm Tinh Lưu gật đầu lia lịa: “Em cũng cảm thấy thế.”
“Cảm ơn cô.” Bạch Quyện Thu vừa ngồi xuống người bên cạnh đã xán lại.
Anh quay đầu chỉ thấy Nhậm Tinh Lưu đang thành kính nhìn mình: “Bạn trai, thì ra anh là học sinh giỏi trong truyền thuyết!”
Bạch Quyện Thu ho nhẹ: “…Chỉ là trùng hợp có đọc qua.”
“Đừng khiêm tốn, anh giỏi lắm!” Nhậm Tinh Lưu nói được một nửa đột nhiên phát ra tiếng cười đầy ẩn ý.
Bạch Quyện Thu: “Sao vậy?”
Mắt cậu sáng như sao trời: “Đến giảng viên của tôi cũng bảo hai chúng ta nên kết giao, duyên trời, duyên trời cả đấy!”
Bạch Quyện Thu bình tĩnh uốn nắn: “Kết bạn chứ không phải kết hôn.”
Nhậm Tinh Lưu bĩu môi: “Chuyện sớm muộn.”
Bạch Quyện Thu: “…Em nói đúng.”
Cùng lúc đó, trong phòng học lại vang lên tiếng buôn chuyện.
“Người hầu nhỏ của Nhậm thiếu gia trâu bò phết!”
“Thật, vừa đẹp vừa tài lại còn biết nịnh hót. Họ Đinh kia hết thời rồi.”
“Chậc chậc chậc, họ Đinh ăn phân lâu thế cuối cùng thành công cốc!”
–Tác giả có điều muốn nói:
Tiểu Đinh: Sao người bị thương luôn là tui?
Tinh Lưu: Ha ha ha ha, tránh đường hết cho bố! (Tắc đường)
Các bạn học: Chậc chậc chậc, trông con chó săn kìa.
Tinh Lưu: ?