Khí thế của Đàm Vĩnh Thắng lập tức biến mất sạch sành sanh, ông ta trừng to mắt lui về phía sau mấy bước, không dám tin mà nhìn Giang Nghĩa.
Không tin, ông ta tuyệt đối không thể tin.
Làm sao mà trên đời này lại có chuyện trùng hợp như vậy?
Nhưng khi ánh mắt của ông ta nhìn Giang Nghĩa và Đàm Quốc Đống cùng một lúc, ông ta lại không thể không tin.
Ngoại hình của Giang Nghĩa và Đàm Quốc Đống có bảy phần tương tự nhau.
Nếu như không phải có quan hệ máu mủ thì làm sao có thể giống nhau như vậy chứ.
Đàm Vĩnh Thắng hỏi: “Dựa vào cái gì mà tôi phải tin tưởng lời nói của cậu?”
Giang Nghĩa cười nhẹ: “Ông có thể không tin, tôi cũng không cần ông phải tin tưởng, tôi chỉ ở đây và nói cho ông biết chuyện này mà thôi, có tin hay không thì đó là chuyện của ông.”
“Đàm Vĩnh Thắng, năm đó ông vứt bỏ Giang Nhã Bình đang mang thai, làm hại bà nội tôi một thân một mình nuôi hai đứa nhỏ, cuối cùng lại chết thảm trong nhà máy. Mối thù này, tôi nhất định phải tính toán với ông cho rõ ràng”
“Khoa học kỹ thuật Thịnh Lạc sẽ trở thành thanh kiếm sắc bén giết chết nhà họ Đàm.”
Từng câu từng chữ vang dội có lực.
Sai lầm mà năm đó Đàm Vĩnh Thắng phạm phải, bây giờ lại bị vạch trần ở trước mặt mọi người, ông ta chỉ cảm thấy trên mặt không còn ánh sáng, vô cùng xấu hổ.
“Xong rồi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-tu-la/3343303/chuong-1905.html