Tần Diễm Thạch dập đầu như dã tỏi, không ngừng xin Giang Nghĩa tha thứ.
Đùa gì thế? Người trước mắt là chiến thần Tu La, là người mà một nhân vật nhỏ như ông ta có thể chọc nổi sao?
Nghĩ lại cũng cảm thấy nực cười, ông ta vừa rồi vậy mà còn dùng thân phận chính phủ để đè Giang Nghĩa, ông ta đè được sao? Người ta dùng một ngón tay cũng có thể bóp chết mày rồi!
“Giang Nghĩa, cậu đại nhân không chấp tiểu nhân, coi như tôi đánh rắm đi!”
Sau khi dập đầu đủ mười phút, Giang Nghĩa cuối cùng cũng mở miệng.
“Chủ nhiệm Tần, chúng ta trước giờ không thù không oán, tôi không hiểu, ông sao lại đang yên đang lành tới tìm tôi gây sự?”
Tần Diễm Thạch vội nói: “Tôi cũng không muốn làm vậy, đều là Kerry của khoa học kỹ thuật Trọng Môn bảo tôi làm, tôi không giấu gì cậu, là cậu ta cho tôi mấy chục chai rượu thượng hạng, tôi cũng là tham rượu mới làm chuyện hồ đồ như này”
Lại là khoa học kỹ thuật Trọng Môn.
Lại là Kerry.
Giang Nghĩa cười khổ lắc đầu, khoa học kỹ thuật Trọng Môn này thật là phiền, hất sao cũng không hất đi được.
Anh nói: “Ok, tôi biết rồi. Chủ nhiệm Tần, bây giờ ông có thể rời đi rồi.”
Tần Diễm Thạch không dám tin mà ngẩng đầu nhìn Giang Nghĩa, hỏi: “Chủ tịch Giang, tôi thật sự có thể đi rồi sao?”
Giang Nghĩa liếc nhìn ông ta, ánh mắt lạnh lẽo.
Tần Diễm Thạch không dám phí lời nữa, xoay người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-tu-la/3343287/chuong-1889.html