Những thủ hạ này vừa nghe thấy lệnh của Hứa Tấn, lập tức ra tay đập đồ, đập tan chiếc lọ để trên bàn, bàn ghế cũng đạp hỏng.
“Đừng đập, đừng đập.
Mạc Thanh Tùng vô cùng khẩn trương, nhưng một ông già như ông ta có thể làm gì?
Hứa Tấn cười ha hả nói: “Bây giờ ông đây cứ đập đẩy, như thế nào, nhân vật lớn mà anh nói sao còn không đi ra? Có phải bị dọa không dám đi ra không?”
Bạch Dương thở dài.
Có một vài người là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, đang điên cuồng thăm dò ở bờ vực của cái chết.
Càng nhắc nhở anh ta thì anh ta càng làm tới.
Lúc này, cửa phòng của phòng trong mở ra, Bạch Dương liếc nhìn, nói với Hứa Tấn: “Tôi đã nhắc nhở anh, là do chính anh tạo nghiệt, không trách được tôi”
Nói xong. Bạch Dương lùi sang một bên.
Khóe miệng Hứa Tấn hơi cong lên, bộ dạng không hề sợ hãi, khế phất tay, nói với người dưới trướng: “Tôi ngược lại muốn xem thử là nhân vật lớn nào mà tôi có thể không chọc nổi, các đàn em, chuẩn bị sẵn sàng, đánh nhân vật lớn này thật đau cho tôi!”
“Rõ!”
Tất cả các thủ hạ đều bóp nắn tay, chuẩn bị đánh nhau.
Cửa phòng của phòng trong hoàn toàn mở ra, một người đàn ông với sắc mặt có hơi tái nhợt đi ra.
Anh mặc áo sơ mi dài tay màu xanh xám, tôn lên sự nho nhã lịch thiệp.
Nhưng trong đôi mắt lại toát ra tia sắc lạnh.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-tu-la/3343279/chuong-1881.html