Chương trước
Chương sau


Giang Nghĩa thở phào, phun ra một ngụm máu tươi.

Cho đến nay, đây là trận chiến gian nan nhất trong đời Giang Nghĩa, cũng là lần đầu tiên có người ép anh vào tình thế tuyệt vọng, khiến anh không còn sức lực để đứng dậy.

Hiện tại...

Tình huống đúng là hơi lúng túng.

Giang Nghĩa đã cố gắng chống đỡ đến cuối cùng, lẽ ra anh phải thuận lợi trở thành chiến thần Tu La, tiếp nhận tước hiệu, lấy lại vị trí đã mất.



Nhưng vấn đề là quan chức giám sát chết rồi, ai sẽ là người đứng ra chủ trì đại cuộc?

Mọi người đưa mắt nhìn nhau, trong lúc nhất thời không biết phải làm sao.

Lúc này, một ông lão râu tóc bạc phơ từ phía sau đi lên, hai tay chắp sau lưng, từ phong thái đến cốt cách đều giống như thần tiên.

"Là ông Chung!"





Có người nhận ra ông ta, mà cũng không đúng, phải là không một ai không nhận ra.

Dù ông Chung chỉ là dân thường nhưng không ai dám vô lễ với ông ta, không biết có bao nhiêu người ở hiện trường vì ông ta mà dạt ra ngoài.

Ông Chung bước lên võ đài.

Ông ta nhìn Giang Nghĩa, trong mắt đầy sự hài lòng, người này là vãn bối ưu tú nhất mà ông ta từng gặp trong đời.

"Giang Nghĩa, cậu đúng là không làm tôi thất vọng."

Ông Chung nói với những người dưới võ đài: "Bởi vì quan giám sát chết, hiện tại, tôi sẽ thay thế trao tước hiệu cho Giang Nghĩa, sau này sẽ báo cáo lại cho tổ chức, có ai có ý kiến gì không?"

Ai có ý kiến?

Không một ai!

Chưa nhắc đến địa vị của ông Chung, chỉ cần dựa vào thực lực phi thường khiến toàn trường chấn động của Giang Nghĩa cũng đủ để phong anh là chiến thần

Tu La.

Nhiều người vốn không thích Giang Nghĩa, giờ phút này đều bị thực lực của anh làm cho chấn động, bội phục anh sát đất.

Nếu như trên thế giới này chỉ có một người được làm "Chiến thần Tu La" thì người này chỉ có thể là Giang Nghĩa, ngoài anh ra người ta không thể nghĩ ra ai khác

nữa!

"Nếu mọi người không có ý kiến gì, vậy cứ quyết định vậy đi.

Ông Chung bước tới, lấy ấn soái từ trên người của giám khảo, đi đến trước mặt Giang Nghĩa.

"Nhiều năm trước, cậu tuổi trẻ nhiệt huyết, khí phách hiên ngang, tôi tự mình trao tặng cậu danh hiệu "Chiến thần Tu La""

"Nhiều năm sau, cậu trưởng thành, kiên cường ổn định, tôi lại tới phong tước cho cậu, Giang Nghĩa, tôi và cậu đúng là rất có duyên."



Giang Nghĩa mỉm cười, nói: "Có duyên với ông Chung là phúc phận mà vãn bối tu từ kiếp trước mới có được."



Ông Chung vuốt râu: "Cũng chưa chắc, rồng trong loài người như cậu, có duyên với cậu nói không chừng là duyên phận mà tôi tu từ kiếp trước.



Khen nhau qua lại đến đây là chấm dứt.



Ông Chung giơ ấn soái, ngay trước mặt tất cả mọi người, nói: "Bây giờ tôi tuyên bố, Giang Nghĩa sẽ kế vị vị trí "Chiến thần Tu La", từ nay về sau, chấp chưởng trăm vạn hùng binh, thống soái tứ phương!"



"Giang Nghĩa, tiếp ấn soái!"



Giang Nghĩa cắn chặt răng, nửa quỳ đưa hai tay ra: "Giang Nghĩa, nhờ ân đất trời, tiếp nhận ấn soái!"



Trong sự mong đợi của mọi người, ông Chung giao lại ấn soái cho Giang Nghĩa.



Ngay sau đó, toàn trường vang lên tiếng vỗ tay như sấm, kéo dài một lúc rất lâu.



Đó là tiếng vỗ tay phát ra từ trong tim, tiếng vỗ tay tâm phục khẩu phục, tiếng vỗ tay tự hào hãnh diện dành cho Giang Nghĩa.



Bạch Dương là người vỗ tay mạnh nhất cũng là người hét to nhất, mừng cho Giang Nghĩa và cũng mừng cho chính mình.



Cuối cùng, cuối cùng thì ngày này cũng đến.



Vị trí đã mất, quyền lực đã mất, giờ phút này, Giang Nghĩa đã lấy lại tất cả.



Chiến thần Tu La, tái sinh từ đống tro tàn!



Giang Nghĩa giơ cao hai tay, nâng ấn soái lên, hét lớn: "Từ giờ trở đi, Giang Nghĩa, lấy lại danh hiệu chiến thần, từ địa ngục Tu La, uống máu trở về!"

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.