“Được, vậy thì ta sẽ nói rõ ràng một chút.” Ôn Nhược Hà nhìn Giang Nghĩa: “Dựa vào năng lực của con, chắc chắn có thể giúp sư phụ xử lý mấy đối thủ mạnh mẽ trên sàn thi đấu một cách nhẹ nhàng, đến lúc đó cố ý thua trong tay sư đệ của con, chẳng phải là đã có thể để Lôi Hạo thượng vị rồi à?”
“Nghĩa, ta là sư phụ của con, Lôi Hạo là sư đệ của con, nó thượng vị thì chỉ có tốt chứ không có hại.”
“Con ngâm tách trà ngọt này cho sư phụ uống, sư phụ cũng sẽ nhớ đến ơn nghĩa của con”
“Sau này, con trên thương trường tung hoành ngang dọc, về mặt quyền lực ta cũng có chỗ đứng, thầy trò chúng ta phối hợp với nhau, không phải là thắng lợi nằm trong lòng bàn tay à?”
Lời nói này tương đối rõ ràng.
Kêu Giang Nghĩa giúp Lôi Hạo xử lý các cao thủ khác, sau đó lại cố ý đánh thua Lôi Hạo.
“Hahaha, Ôn Nhược Hà, đúng là càng già càng không có liêm sĩ.
Bạch Dương đứng bên cạnh sốt ruột, sợ Giang Nghĩa bởi vì suy nghĩ "tôn sư trọng đạo" mà đồng ý với Ôn Nhược Hà, đừng thấy buổi hồng môn yến này không có một binh một tốt, nhưng lại vô cùng nguy hiểm.
Chỉ thấy Giang Nghĩa củi đầu im lặng uống trà.
Một lát sau.
Anh hơi nâng mắt lên nhìn Ôn Nhược Hà, thờ ơ hỏi: “Sư phụ, con rất tò mò, có phải là năm đó sư phụ cũng đã dùng cách này để thuyết phục sư đệ của người?"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-tu-la/3343260/chuong-1862.html