Giang Nghĩa thở phào, phun ra một ngụm máu tươi.
Cho đến nay, đây là trận chiến gian nan nhất trong đời Giang Nghĩa, cũng là lần đầu tiên có người ép anh vào tình thế tuyệt vọng, khiến anh không còn sức lực để đứng dậy.
Hiện tại...
Tình huống đúng là hơi lúng túng.
Giang Nghĩa đã cố gắng chống đỡ đến cuối cùng, lẽ ra anh phải thuận lợi trở thành chiến thần Tu La, tiếp nhận tước hiệu, lấy lại vị trí đã mất.
Nhưng vấn đề là quan chức giám sát chết rồi, ai sẽ là người đứng ra chủ trì đại cuộc?
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, trong lúc nhất thời không biết phải làm sao.
Lúc này, một ông lão râu tóc bạc phơ từ phía sau đi lên, hai tay chắp sau lưng, từ phong thái đến cốt cách đều giống như thần tiên.
"Là ông Chung!"
Có người nhận ra ông ta, mà cũng không đúng, phải là không một ai không nhận ra.
Dù ông Chung chỉ là dân thường nhưng không ai dám vô lễ với ông ta, không biết có bao nhiêu người ở hiện trường vì ông ta mà dạt ra ngoài.
Ông Chung bước lên võ đài.
Ông ta nhìn Giang Nghĩa, trong mắt đầy sự hài lòng, người này là vãn bối ưu tú nhất mà ông ta từng gặp trong đời.
"Giang Nghĩa, cậu đúng là không làm tôi thất vọng."
Ông Chung nói với những người dưới võ đài: "Bởi vì quan giám sát chết, hiện tại, tôi sẽ thay thế trao tước hiệu cho Giang Nghĩa, sau này sẽ báo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-tu-la/3343236/chuong-1234.html