Không bằng 30% trình độ?
Cận Đông Thành một tay chống trên mặt đất, khóc ròng.
Rốt cuộc nhiều năm như vậy, ông ta đều đang làm cái gì?
Nhớ lần trước khi thua Giang Nghĩa, còn không có khoảng cách lớn như bây giờ, sao mà sau khi rèn luyện nhiều năm, ngược lại phát giác khoảng cách càng lúc càng lớn?
Ông ta không biết, người tiến bộ không chỉ có một mình ông ta.
Tốc độ trưởng thành của Giang Nghĩa không phải là cái mà Cận Đông Thành có thể so sánh, năm đó Giang Nghĩa mạnh hơn Cận Đông Thành, hiện nay Giang Nghĩa đã đạt tới độ cao mà Cận Đông Thành không thể với tới.
Đây chính là sự chênh lệch của thiên phú.
Cận Đông Thành khóc không thành tiếng.
“Sư phụ, con thật là vô dụng.”
Nhìn dáng vẻ đau lòng tuyệt vọng này của ông ta, ông Chung thở dài, nói: “Cậu đây là tự làm khó mình! Tôi đã khuyên cậu rồi, nhường đường là được, cần gì cứ phải đấu với Giang Nghĩa? Tự cho rằng Giang Nghĩa bị thương thì có thể đánh bại cậu ta, lại không biết thực lực của cậu không bằng 30% thực lực của người ta. Thật là quá nực cười, quá nực cười!”
Cận Đông Thành một câu phản bác cũng không nói ra được, có trách thì chỉ có thể trách ông ta quá vô dụng.
“Đưa cậu ta đi đi.” Ông Chung nói một câu, lập tức có mấy tên thủ hạ của Cận Đông Thành đi tới đưa ông ta đi.
Sau đó, ông Chung lại nói với Giang Nghĩa:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-tu-la/3343202/chuong-1200.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.