“Tao làm gì? Hôm nay tao phải đại nghĩa diệt thân, dạy dỗ tên khốn gan to bằng trời như mày!”
Viên Đông trực tiếp cởi giày ra, đập Viên Gia Tường một trận.
Hận sắt không rèn thành thép.
Ông ta sao lại có đứa cháu vô tích sự như này, càng nghĩ càng tức, càng tức ra tay càng nặng.
Viên Gia Tường bị đánh cho hét toáng lên, đau không tả được.
Sau một trận đánh đau, Viên Đông rất xin lỗi mà nói với Giang Nghĩa: “Xin lỗi, là tôi không có cách dạy dỗ, khiến cái thằng khốn vô tích sự này làm mất hết mặt mũi.”
Giang Nghĩa chỉ nói bốn chữ: “Xử lý theo luật.”
Tim của Viên Đông đập thình thịch.
“Được.”
Thật ra ông ta đánh ác như vậy, một mặt là thật sự tức giận, một mặt cũng hy vọng phạt ít ít, để Giang Nghĩa đừng quá tính toán, tha cho Viên Gia Tường một lần.
Dù sao cũng là cháu trai của ông ta, là đứa cháu ông ta cưng chiều.
Nhưng Giang Nghĩa sao nhìn không cái trò của Viên Đông chứ?
Trước mặt pháp luật, không có tình thân, nếu tha cho Viên Gia Tường, vậy chẳng phải muốn người làm việc tốt trên đời đều lạnh tâm hay sao?
Làm việc tốt không mong báo đáp, nhưng cũng không thể vô duyên vô cớ chịu uất ức?
Vậy nên, Viên Gia Tường chắc chắn không thể dễ dàng tha được.
Viên Đông thở dài, xách tai của Viên Gia Tường: “Theo tao ra ngoài!”
Ông ta xách Viên Gia Tường đi ra ngoài.
Đợi sau khi hai người rời đi, Trình Hải vẫn ở trong cơn bàng hoàng, vẫn chưa hiểu rõ rốt cuộc xảy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-tu-la/310198/chuong-568.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.