Quả nhiên không sai.
Sau khi Thạch Văn Bỉnh gọi giá xong, người khác đều không gọi giá nữa.
1500 tỷ, một con số cực kỳ khổng lồ, lớn tới mức gần như không ai có thể theo được.
Yên lặng giây lát, có một ông chú giơ tay ra hiệu: “Tôi trả, 15... 1530 tỷ.”
Khi ông ta nói chuyện thì lắp ba lắp bắp, hơn nữa rất không tự tin mà chỉ tăng 30 tỷ, nhìn ra được cực hạn của ông ta là ở đây rồi, bỏ ra nhiều tiền như vậy, ông ta sẽ biến thành người nghèo.
“1800 tỷ.”
Thạch Văn Bỉnh thản nhiên nói ra một con số, trực tiếp ‘loại bỏ’ người kia.
Người đó sau vài lần chần chừ, cuối cùng từ bỏ theo tiếp, 1800 tỷ, ông ta đã không theo nổi nữa. Googl? ?rang nà?, đọc nga? không q?ảng cáo ~ ?r?m?r?? ện.Vn ~
Thạch Văn Bỉnh điềm nhiên tự tại cầm ly trà nhấp một ngụm, lần này anh ta đến Nam Thành là mang theo 3000 tỷ! Vì để lấy được lá gan này.
Bây giờ bỏ ra 1800 tỷ, đắt thì có hơi đắt, nhưng anh ta vẫn tiêu hóa được, hơn nữa tuyệt đối đáng tiền.
Đợi khi anh ta mang lá gan này trở về, chữa khỏi cho khách hàng tôn quý đó, đừng nói 1800 tỷ, 18000 tỷ cũng có thể kiếm lại được!
Hội trường im phăng phắc.
Không có ai theo nữa.
MC chờ đợi giây lát, cầm mic lên nói: “Còn có ai ra giá nữa không?”
Lúc này, Thạch Văn Bỉnh vô tình hay hữu ý liếc nhìn Giang Nghĩa ở hàng sau, khiêu khích: “Oắt con, vừa rồi anh không phải rất ra vẻ hay sao? Như thế nào,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-tu-la/310132/chuong-502.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.