Chương trước
Chương sau
Thạch Văn Bỉnh rất tự đắc, anh ta quả thật rất muốn có được Biển Thước thần châm, nhưng anh ta càng muốn nhìn thấy Giang Nghĩa xấu mặt.
Nói thật, anh ta tóm lại là một bác sĩ ngoại khoa.
Thứ như Biển Thước thần châm, anh ta không cần cũng được, không phải ảnh hưởng quá lớn đối với anh ta, nếu như có thể thông qua chuyện này mà sỉ nhục Giang Nghĩa, anh ta vẫn rất vui lòng.
Thạch Văn Bỉnh đung đưa chân, thư thái nhìn Giang Nghĩa: “Oắt con, anh không phải là thích nâng giá hay sao? Tiếp tục nâng đi, đừng dừng lại. Cũng chỉ là 600 tỷ mà thôi, đối với anh mà nói chắc là chuyện nhỏ?’
Anh ta cười rất càn gở, dáng vẻ ăn chắc Giang Nghĩa.
Tân Uẩn ở một bên không nhìn nổi nữa, hạ mình nói: “Thạch Văn Bỉnh, là chúng tôi sai rồi, tôi thay mặt Giang Nghĩa xin lỗi anh. Cầu xin anh giúp chúng tôi, tiếp tục ra giá lấy được bộ thần châm này. Nếu anh không ra giá thì không có ai nữa rồi, cứ phải ép Giang Nghĩa mua mới được sao.”
Thạch Văn Bỉnh liếm môi: “Muốn tôi đấu giá tiếp sao? Có thể, cô ngủ với tôi một đêm là được.”
Anh ta đang không quan tâm mặt mũi.
Chỉ cần có thể có được Tân Uẩn, lệch lạc ở mặt tâm lý hay cơ thể, đều được.
Sắc mặt của Tân Uẩn tối sầm lại, loại điều kiện này cô ta rất khó chấp nhận, nhưng nếu cô ta không chấp nhận...
Thạch Văn Bỉnh nói: “Thời gian không còn nhiều nữa, cô phải nghĩ kỹ, nếu cô không chấp nhận yêu cầu của tôi, vậy thì Giang Nghĩa buộc phải bỏ ra 600 tỷ để mua. Lát nữa anh ta không lấy ra được khoản tiền này thì phải làm nô lệ cho Thủy Vân Thiên cả đời.”
“Ngủ với tôi một đêm thì có thể cứu một đời của Giang Nghĩa, rất hợp lý.”
Rất không biết xấu hổ.
Cũng rất thực tế.
Tân Uẩn cắn răng, sắc mặt đỏ au, hai tay siết chặt lại, hận thấu xương Thạch Văn Bỉnh.
Đồng ý, hay từ chối?
Cô ta đang do dự.
Giang Nghĩa đã giúp cô ta nhiều lần như vậy, thậm chí có mấy lần đều là cứu cô ta trong dầu sôi lửa bỏng, mạng của cô ta và ba đều là Giang Nghĩa ‘cho’!
Nếu dùng một đêm của cô ta, có thể đổi được tự do của Giang Nghĩa, cô ta vẫn bằng lòng hy sinh.
Tân Uẩn nhắm mắt lại, nước mắt cũng sắp rơi xuống, khó khăn nói: “Tôi đồng...”
Chưa đợi cô ta nói xong, bàn tay ấm áp mà dày rộng của Giang Nghĩa nhẹ nhàng chặn miệng của cô ta lại.
Hửm?
Tân Uẩn mở mắt nhìn Giang Nghĩa.
Giang Nghĩa mỉm cười nói: “600 tỷ mà thôi, tính là cái gì chứ, không cần lo lắng cho tôi.”
Trái tim của Tân Uẩn chợt rung lên, cô ta biết, đây là Giang Nghĩa vì bảo vệ cô ta mà cố ý nói, sao có thể nói 600 tỷ tính là cái gì chứ?
Bên kia Thạch Văn Bỉnh cười giễu: “Diễn, tiếp tục diễn. Thời gian sắp đến rồi, Giang Nghĩa, không được tiền ra, anh đợi làm nô lệ đi!”
Trên sân khấu.
MC tay cầm mic nói: “Hết thời gian, chúc mừng vị này, anh đã có được một bộ Biển Thước Thần Châm! Bây giờ mời anh thanh toán.”
Tất cả mọi người đều dồn ánh mắt mỉa mai.
Nâng giá chơi xỏ người ta, kết quả ngược lại chơi xỏ mình, kiểu chơi này vẫn rất thú vị.
“Aiya, tôi bây giờ cảm thấy chứng ngượng cũng bị mắc phải rồi.”
“Người trẻ tuổi bây giờ ấy, chuyên làm một số chuyện chơi xỏ mình, cạn lời.”
“Không có tiền còn muốn diễn kiểu ông cố nội, ha ha.”
Xung quanh không ngừng vang lên tiếng mỉa mai rất chói tay.
Tân Uẩn và Tân Tử Dân rất lo lắng mà nhìn Giang Nghĩa, sự việc đến nước này thì phải làm sao?
Dựa theo thao tác của những người trước đó, chỉ cần cắm thẻ vào khe thẻ thiết kế đặc biệt thì có thể thực hiện tính năng chuyển khoản.
Giang Nghĩa đưa tay rút ra một chiếc thẻ rất lâu cũng không động tới ra --- thẻ tử kim long phượng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.