Tân Uẩn cũng cạn lời. Chuyện của ba cũng đủ làm cô đau đầu rồi, bây giờ còn gặp phải loại chuyện bị chiếm chỗ trên tàu cao tốc như thế này nữa, vừa nghĩ vừa bực.
Nhân viên trên tàu cũng có chút lo lắng, cố thuyết phục hết lần này đến lần khác, thao thao bất tuyệt suốt 10 phút giữa lối đi.
Năn nỉ đe doạ gì cũng nói cả rồi nhưng Sơn Tiêu vẫn không hề nhúc nhích.
Dù có nói thế nào thì ông đây vẫn nhắm mắt làm ngơ.
Thật bất lực.
Nhân viên quay người nói với Tân Uẩn: “Quý khách, chúng tôi thật lòng xin lỗi. Để tránh việc quý khách phải đứng suốt quá trình di chuyển, kính mời quý khách xuống khoang ghế hạng hai để nghỉ ngơi.”
Khoang hạng hai?
Tân Uẩn cạn lời. Cô bỏ tiền mua vé hạng nhất mà cuối cùng phải ngồi ghế hạng hai?
“Có nhầm gì không? Bảo tôi đi chỗ khác á?”
Nhân viên giải thích: “Xin quý khách đừng tức giận. Quý khách chỉ cần chịu thiệt thòi một lúc thôi. Đợi đến khi vị khách kia chịu nhường chỗ hoặc đến trạm thì chúng tôi sẽ bố trí chỗ ngồi cho quý khách. Cô thấy thế nào ạ?
Cách xử lý như vậy đúng là: Nực cười!!!!!
Tân Uẩn nổi điên: “Tôi mua ghế hạng nhất cơ mà, tại sao phải ngồi ghế hạng hai? Tại sao tôi phải là người chịu thiệt? Hắn ta vô duyên vô cớ chiếm ghế của tôi, đã không xử lý mà còn giúp hắn? Đây là cách làm việc của mấy người sao?
Nhân viên không nhịn nổi nữa.
Hắn ta sầm mặt nói: “Quý khách, xin đừng nói như thế, tình huống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-tu-la/310101/chuong-471.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.