Chương trước
Chương sau
Lúc này, Giang Nghĩa chủ động mở miệng.
“Bác sĩ Lục.”
“Gì?”
“Nếu anh không điều trị được thì cứ đến tìm tôi, tôi ở đây chờ anh.”
Lục Diệp cười: "Tìm anh? Anh là thần thánh phương nào à? Không tự soi gương nhìn lại mình đi, đúng là ảo tưởng.”

Trở thành một bác sĩ điều trị chính khi còn trẻ, Lục Diệp là một thiên tài nổi tiếng, nên đương nhiên có một bản chất kiêu ngạo.
Người kiêu căng ngạo mạn như anh ta sao có thể đi nhờ vả một ‘người ngoài nghề ’ giúp đỡ?
Lục Diệp xoay người đi vào trong.
Giang Nghĩa ở phía sau nói một câu làm người ta khó hiểu: “Còn một giờ thời gian nữa thôi, người bệnh không được điều trị kịp thời sẽ không tỉnh lại được nữa.”
Lục Diệp nghe xong thì bật cười trong lòng.
Không tỉnh lại được nữa?
Ha ha, dựa theo suy tính của Lục Diệp, bây giờ Điền Kê đã tỉnh dậy từ lâu rồi, ngoài việc có hơi yếu ớt thì cũng không có ảnh hưởng gì quá lớn.
Dù sao cũng chỉ bị rách một đường, hôn mê bất tỉnh mà thôi, có gì phải chuyện bé xé ra to?
Vậy nên anh ta không thèm để ý lời Giang Nghĩa nói.
Nhưng lúc anh ta vừa mới quay lại bệnh viện, Dương Tuấn Thiên đã xông tới sốt ruột nói: “Bác sĩ Lục, không phải anh nói năm phút nữa sẽ tỉnh lại sao? Sao nửa tiếng rồi mà người anh em của tôi vẫn ngủ say chưa tỉnh vậy?”
“Có chuyện này sao?”
Lục Diệp nhíu mày, nhanh chóng đi theo vào phòng bệnh.
Đến gần giường bệnh, Lục Diệp lập tức nhạy bén phát hiện các đặc điểm sống sót của Điền Kê đều rất suy yếu, không chỉ không tỉnh lại, mà nếu cứ như vậy thì không còn bao lâu nữa anh ta sẽ chết!
“Tại sao lại như vậy?”
“Không thể nào.”
Lục Diệp vô cùng sửng sốt, lập tức yêu cầu y tá đưa Điền Kê vào phòng phẫu thuật lần nữa, sau khi kiểm tra một cách chính xác, phát hiện sinh mạng của Điền Kê càng ngày càng yếu.
Vấn đề là ngoài vết thương trên trán thì dường như không còn vấn đề nào khác.
Sao người nọ vẫn chưa tỉnh lại, mà càng lúc càng tệ hơn?
Lục Diệp vò đầu bứt tóc.
Nếu người này chết sau khi được anh ta chữa trị thì nên nên nói như thế nào với người nhà bệnh nhân đây? Một vết thương nho nhỏ mà cũng để chết người?
Ai sẽ chấp nhận lý do như vậy?
Lục Diệp càng nghĩ càng sốt ruột, càng nghĩ càng sợ hãi.
Nếu Điền Kê chết đi, rồi sự việc bị làm ầm lên thì thanh danh của anh ta sẽ trở nên tồi tệ.
“Không được, cậu không thể chết được.”
“Sống lại cho tôi!”
Lục Diệp liều mạng lay động cơ thể Điền Kê, nhưng càng lay động hơi thở Điền Kê càng mỏng manh, nếu cứ như vậy thì có khả năng chưa đến hai mươi phút nữa Điền Kê sẽ chết!
Làm sao bây giờ?
Trong lúc luống cuống chân tay, Lục Diệp đột nhiên nhớ đến người đàn ông hút thuốc ở cửa bệnh viện —— Giang Nghĩa!
Có vẻ như những gì Giang Nghĩa vừa nói hoàn toàn đúng với các triệu chứng bây giờ của bệnh nhân.
Chẳng lẽ không phải Giang Nghĩa nói bậy, mà anh đã thật sự nhận ra điều gì sao?
Chuyện đến nước này đã không còn thời gian cho Lục Diệp từ từ suy nghĩ, cứu người quan trọng hơn, hoặc nói cách khác, giữ gìn danh tiếng của anh ta quan trọng hơn.
Anh ta lập tức xông ra khỏi phòng phẫu thuật, mặc kệ Dương Tuấn Thiên và Lâm Mộng Vân hỏi han, chạy thẳng về phía cửa bệnh viện.
May là người đàn ông kia vẫn còn ở đấy.
Lục Diệp chạy đến trước mặt Giang Nghĩa, thở gấp nói: “Anh có cách cứu cậu ta sao?”
Giang Nghĩa gật đầu.
“Được rồi, tôi tin anh một lần, đi theo tôi.”
Lục Diệp lập tức kéo Giang Nghĩa vào bên trong, Giang Nghĩa lại không vội nói: “Chuẩn bị cho tôi một chiếc áo blouse trắng trước đã, hơn nữa cần trang bị cho tôi một cái khẩu trang.”
“Hả? Bây giờ là lúc nào rồi mà còn để ý đến chuyện này chứ?”
Giang Nghĩa bất đắc dĩ nói: “Bởi vì không làm vậy Dương Tuấn Thiên sẽ không cho tôi vào phòng phẫu thuật chữa trị cho Điền Kê đâu.”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.