Ông Hoàng gật đầu, sau đó quay sang nhìn con trai: “Ngôn, thật ra trong tất cả những đứa con của ta, ta không hề xem trọng con. Con lương thiện nhưng lại thiếu quyết đoán và yếu đuối.”
“Àiiiii, nhưng cũng nhờ có vậy mà khi tất cả mọi người chỉ lăm le tranh gia sản thì con vẫn một lòng muốn cứu ta.”
“Xem ra, năng lực chỉ là phụ, nhân phẩm mới là quan trọng nhất.”
“Cũng được!”
Ông Hoàng vươn tay phải, tháo chiếc nhẫn vàng trên ngón giữa xuống.
“Ngôn, con lại đây, cầm lấy đi.”
“Hả? Ba, chiếc nhẫn này là minh chứng của gia chủ mà, người đang làm gì vậy?”
Ông Hoàng nghiêm mặt: “Cái thằng nhóc này, con còn không hiểu sao? Ta muốn giao vị trí gia chủ cho con! Thằng nhóc này, con cái gì cũng tốt, chỉ là quá yếu đuối, cái tính này phải sửa thôi!”
Hoàng Lực Ngôn không dám nói thêm gì nữa, vươn tay cầm lấy chiếc nhẫn.
Ông Hoàng nói tiếp: “Từ bây giờ, con chính là gia chủ của nhà họ Hoàng. Ta sẽ từ từ dạy con cách xử lý chuyện làm ăn. Còn về đám anh chị em của con, cho mỗi đứa vài đồng rồi đuổi hết đi.”
“Hả? Làm vậy ổn sao?”
“Ha, có gì mà không ổn? Lũ người đó chỉ muốn tiền của ta thôi. Chúng càng muốn tài sản của ta thì ta muốn chúng không lấy được một đồng. Ta để con chia cho chúng ít tiền chia tay là đã tốt lắm rồi, Ngôn, đi tiến hành đi.”
“Vâng.”
Hoàng Lực Ngôn đeo nhẫn lên rồi đi ra ngoài.
Ông Hoàng lại quay sang Giang Nghĩa: “Ngài Giang, xin đừng trách tôi hỏi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-tu-la/310066/chuong-435.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.