Ông chủ cười haha nói: “Thầy Hồ, nếu như ông muốn mua, 90 triệu, tôi có thể bán cho ông một đống này, có được không?”
Hồ Chính Thanh lườm ông ta, một đống rác rưởi này chả đáng tiền.
Giang Nghĩa cười, lắc đầu, đặt nhân sâm vào trong tay người đàn ông trung niên, thờ ơ nói: “Củ này là nhân sâm tự nhiên cực phẩm có tuổi thọ hơn nghìn năm, cầm về chữa bệnh cho ba của ông đi.”
“.…”
Tất cả mọi người đều sững sờ.
Tuổi thọ nghìn năm?
Nhân sâm tự nhiên cực phẩm?
Anh đang đùa cái gì vậy?
Ông chủ không dám tin vào tai mình, nhưng nhìn thấy dáng vẻ sốt ruột nhưng không thể phản bác của Hồ Chính Thanh, thì biết được chuyện này tám phần là thật.
Dựa vào ánh mắt của Hồ Chính Thanh, chắc chắn không thể nhìn nhầm.
Ông chủ sững sờ, nếu như điều Giang Nghĩa nói là thật, giá trị của củ nhân sâm kia….
Xin lỗi, không thể tính được.
Nhân sâm cực phẩm như thế này rất khó gặp ở trên thế giới, có giá trị vô hạn, nếu như có người thật sự cần, bỏ ra bao nhiêu tiền cũng muốn mua.
Mấy trăm tỷ, thậm chí mấy nghìn tỷ, cũng hoàn toàn có khả năng.
Trái tim ông chủ đang rỉ máu, ông ta tùy tiện xem củ nhân sâm tự nhiên nghìn năm tuổi vô giá thành cục rác tặng cho người khác?
Không được.
Tuyệt đối không được!
Ông ta cũng không quan tâm đến hình tượng, trực tiếp trèo qua quầy hàng, đưa tay muốn cướp lại củ nhân sâm tự nhiên.
Người đàn ông trung niên nhanh tay nhanh mắt, lập tức trốn đi.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-tu-la/310058/chuong-427.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.