Chương trước
Chương sau
Cảnh tượng này khiến đám đông vô cùng sửng sốt.
“Chuyện gì vậy trời?”
“Chân trơn hả?”
“Một người quỳ xuống thì còn có thể bị trượt chân. Nhưng hai người cùng lúc trượt chân như vậy thì hơi vô lý đúng không?”
Thiêu Hồ Tử cũng hoang mang.
“Tụi mày đang làm gì vậy?” Ông ta hét lên.
Báo Hoa muốn chống cự, nhưng lại bị Giang Nghĩa đá một đá bay ra ngoài, lăn từ trên võ đài đến cuối võ đài rồi ngất xỉu.
Sau đó, Giang Nghĩa nhấc Sài Lang lên và nhìn mọi người một cách lạnh lùng.
“Tặng cho các ông.”
Anh ngạo mạn ném thẳng Sài Lang vào trong đám người, cao thủ hạng ba giống như rác rưởi bị Giang Nghĩa tùy ý vứt đi.
Chỉ trong vài phút, trận đấu kết thúc.
Sức mạnh của người đàn ông này nằm ngoài sức tưởng tượng của mọi người.
Tức thì, dưới khán đài vang lên tiếng vỗ tay vang dội, trước đó mọi người đều cho rằng Giang Nghĩa sẽ thua, ai mà biết được rằng người đàn ông này lại mạnh mẽ đến mức có thể lấy một địch hai, đúng là một con quái vật.
Giang Nghĩa nhìn Thiêu Hồ Tử: “Còn có ai không? Để bọn họ cùng lên một lượt.”
Thiêu Hồ Tử nhìn xung quanh, tất cả những tuyển thủ Hắc Quyền khác đều cúi đầu xuống, không ai trong số họ dám đi lên.
Phải biết họ chỉ là những tuyển thủ bình thường, sức mạnh của họ kém Báo Hoa và Sài Lang không biết bao nhiêu, ngay cả những cao thủ đó cũng bị xử lý dễ dàng, thì họ lên không phải là tự tìm đường chết à?
“Một lũ rác rưởi!”
Bây giờ người duy nhất có thể đánh bại Giang Nghĩa là người đứng số một trên bảng xếp hạng, vấn đề là vẫn chưa có cách nào để gọi anh ta tới đây.
Bất lực, Thiêu Hồ Tử nói với Giang Nghĩa: “Cậu nhóc, cậu được đấy, đi với tôi!”
Ông ta quay đi.
Giang Nghĩa rời khỏi sàn đấu, mang theo Đinh Thu Huyền đi theo Thiêu Hồ Tử.
Họ đến nhà kho.
Theo chỉ đạo của Thiêu Hồ Tử, người công nhân mở một tấm vải để lộ mớ thép bên dưới.
“Loại thép này là hàng cậu muốn phải không?”
Đinh Thu Huyền tiến lên để xem xét, quả nhiên, đây là hàng mà Đinh Trung dặn dò phải mua.
“Đúng vậy!”
Thiêu Hồ Tử nói: “Kí hợp đồng ngay bây giờ, ký hợp đồng xong thì thanh toán trước, tôi chuẩn bị đủ hàng, buổi chiều các cậu có thể tới lấy.”
Đinh Thu Huyền thở phào nhẹ nhõm.
Dù quá trình có gập ghềnh nhưng may mà đã kết thúc tốt đẹp.
Anh ký hợp đồng với Thiêu Hồ Tử, sau khi xác nhận lại nhiều lần không có sai sót gì thì mới thanh toán tiền, chiều mai có thể lấy hàng theo thỏa thuận.
Sau khi mọi thủ tục hoàn tất, Đinh Thu Huyền vội vã rời khỏi nhà máy cùng Giang Nghĩa.
Ở nơi giống như địa ngục này, Đinh Thu Huyền không thể ở lại thêm một chút nào nữa.
Sau khi họ rời đi, Răng Hổ đến và nói: “Đại ca, số lượng mà họ muốn nhiều hơn gấp đôi hàng trong kho của chúng ta. Chúng ta lấy đâu ra nhiều hàng như vậy để giao cho họ?”
Thiêu Hồ Tử cười khẩy: “Giao một nửa là được rồi, nửa còn lại thế hàng loại hai vào.”
“Gì cơ? Lỡ bọn họ phát hiện thì sao?”
“Lỡ như bị phát hiện...” Thiêu Hồ Tử cười ranh mãnh nói: “Mày đi thả “Quỷ Nam” ra đi. Bị nhốt lâu như vậy, đã đến lúc cho hắn ra ngoài kiếm ăn rồi.”
Quỷ Nam, người đàn ông đứng đầu trong bảng xếp hạng Hắc Quyền thế giới ngầm.
Cho đến nay vẫn chưa từng thua trận.
Đây là cơn ác mộng của tất cả các võ sĩ, một sự tồn tại giống như ma quỷ, hung ác và đáng sợ.
Răng Hổ nuốt nước miếng: “Đại ca, Thực sự phải vậy sao? Nếu như thả Quỷ Nam ra, e rằng sẽ chết rất nhiều người.”
Thiêu Hồ Tử cười nói: “Sợ gì? Bảo mày làm thì mày làm đi.”
“Vâng.”
Răng Hổ không dám nói gì, quay người làm theo lệnh của Thiêu Hồ Tử.
Thiêu Hồ Tử tự lẩm bẩm một mình: “Giang Nghĩa, ngày mai mày sẽ biết cái gì gọi là núi này cao còn có núi khác cao hơn! Tao phải đoạt Đinh Thu Huyền cho bằng được!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.