Chương trước
Chương sau
“Giang Nghĩa, nơi chúng ta đến đúng không?”
Giang Nghĩa nhìn tên của nhà máy, gật đầu: “Chính là nơi này.”
“Nhưng… ở đây sao lại…”
Đinh Thu Huyền cũng không biết nên nói như nào mới được, cảnh tượng ở đây thật sự quá đáng sợ, cô giống như một con cừu non, những người đàn ông hung ác đó bất cứ lúc nào cũng có thể nuốt chủng cô.
Loại cảm giác này rất tồi tệ.
Nơi này thật sự còn là nhân gian sao? Chắc chắn không phải là địa ngục chứ?
Sắc mặt của Giang Nghĩa bình tĩnh, trước khi đến thì anh đã biết Long Dương Viên như nào rồi, cho nên sau khi nhìn thấy cảnh này ngược lại vẻ mặt vô cùng bình tĩnh.
“Đi theo đằng sau anh.”
“Vâng!”
Đinh Thu Huyền đi theo đằng sau Giang Nghĩa đi về phía tòa nhà văn phòng của nhà máy, may Giang Nghĩa đi cùng cô, nếu một mình cô đi, thật sự không biết phải làm sao mới được.
Tuy trước đây cũng nghe nói trị an của Long Dương Viên không tốt lắm, nhưng cũng không tới tệ như vậy chứ?
Trên đường đi, cảm thấy đâu đâu cũng là ánh mắt của tội ác.
Hai người bọn họ đang đi thì có một công nhân tướng mạo dữ dằn không kìm nén được dục vọng trong lòng, vỗ vỗ tay, đứng dậy đi từ đằng sau tới.
Anh ta giả bộ từ qua từ bên cạnh Đinh Thu Huyền, thật ra lặng lẽ đưa tay về phía dưới eo của Đinh Thu Huyền.
Ánh mắt của tất cả công nhân đều mở to.
Bọn họ đều nhìn không rời mắt, mong chờ nghe thấy tiếng hét của Đinh Thu Huyền, điều này đối với bọn họ mà nói, là ‘âm nhạc’ tuyệt vời nhất trên đời.
Nhưng kết quả…
Các công nhân không nghe thấy tiếng hét của Đinh Thu Huyền, mà nghe thấy tiếng hét của người đàn ông bặm trợn.
“Á ~ ~!”
Tiếng kêu thảm thiết giống như giết heo truyền khắp nhà máy.
Mọi người nhìn, chỉ thấy tay của Giang Nghĩa cầm hai ngón tay của người đàn ông bặm trợn, gần như trong nháy mắt bẻ gãy ngón tay của anh ta!
Nhanh, chuẩn, ác!
Thủ đoạn của người đàn ông này rất không tầm thường.
Giang Nghĩa vốn định giết gà dọa khỉ, trước tiên hạ mã uy với bọn họ, khiến bọn họ quy củ một chút.
Nhưng ai ngờ hành vi này không những không ngăn cản bọn họ, ngược lại chọc giận bọn họ, lập tức chọc vào tổ ong vò vẽ.
Tới địa bàn của người khác còn dám động thủ đả thương người?
Ha ha, lần này các công nhân có lý do đi tới kiếm chuyện rồi.
Tất cả các công nhân ở đây đều đứng dậy, đi về phía Giang Nghĩa, bao vây anh lại.
Đương nhiên, mục đích thật của bọn họ không phải là trả thù cho người anh em bị thương, chỉ là muốn nhân cơ hội này, giải quyết Giang Nghĩa, sau đó mọi người cùng nhau chia sẻ cô gái trẻ trung bên cạnh anh.
Bọn họ thèm khát rất lâu rồi.
Hôm nay nếu đã có chú cừu chủ động đưa tới tận cửa, nếu bọn họ không ăn, vậy thật sự là phí phạm của giời, thiên địa bất dung!
Nhưng, chiến thần Tu La sẽ cho bọn họ cơ hội sao?
Kết cục của kẻ động thổ trên đầu thái tuế, sẽ rất thảm.
Giang Nghĩa bảo vệ Đinh Thu Huyền ở đằng sau, khẽ nói: “Lần này anh ra tay khả sẽ khá tàn nhẫn, em đừng sợ.”
“Dạ.”
Đinh Thu Huyền vội gật đầu, bây giờ cô đâu còn để tâm Giang Nghĩa có tàn nhẫn hay không đâu?
Cô chỉ để tâm Giang Nghĩa có thể đuổi những ‘con sói’ đó đi không.
Không đợi cô kịp phản ứng, một công nhân lao tới, đưa tay túm về phía người của Đinh Thu Huyền, muốn xé quần áo của cô.
“Các anh em, có phụ nữ, lên!”
Nhưng còn chưa đợi anh ta chạm vào Đinh Thu Huyền, một bàn tay săn chắc túm chặt cổ của anh ta, ngay lập tức ghì anh ta nằm trên đất.
Sau đó, đạp một cước.
Mặt của người công nhân bị găm vào trong bùn đất, mắt mù rồi, tai điếc rồi, máu nhuộm trên đất
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.