Bị kế ‘ly gián’ của Giang Nghĩa, lập tức trở mặt thành thù, công kích nhau, cắn xé nhau.
Thạch Văn Bỉnh tức đến mức cả người run rẩy.
Anh ta tức giận chỉ vào Giang Nghĩa: “Anh, anh, anh, thật hay cho Giang Nghĩa anh, lại cố ý lấy đứa bé ra để làm mồi nhử, tính kế chúng tôi?”
Giang Nghĩa xua tay, khuôn mặt vô tội nói: “Tôi là một bác sĩ, sao có thể lấy bệnh nhân làm mồi nhử chứ? Tôi thật sự là có ý tốt, châm cứu cho cậu bé, muốn để cậu bé nghỉ ngơi một lúc, chỉ là lúc đó nhiều người, phức tạp, nên tôi nhất thời quên mất.”
Đương nhiên, không có ai tin lời của Giang Nghĩa.
Nhưng, quả thật bạn cũng không tiện nói gì.
Chuyện Giang Nghĩa làm rất quá đáng sao?
Không hề.
Anh chỉ ‘có lòng tốt’ để đứa bé ngủ một lúc, chỉ là thời gian ngủ có chút không đúng, mới gây ra xung đột giữa ba con nhà họ Thạch với người phụ nữ kia.
Chuyện này cũng là trách y thuật của ba con nhà họ Thạch không đủ, không thể nhìn ra được mánh khóe của Giang Nghĩa.
Thực ra, đừng nói là ba con nhà họ Thạch, cho dù tất cả bác sĩ ở đây, bao gồm của Tân Uẩn cùng kiểm tra, cũng không thể nhìn ra nguyên do.
Giang Nghĩa đã sử dụng một phương pháp châm cứu rất đặc biệt trong cuốn mà Tân Kỳ để lại, ngoại trừ Giang Nghĩa, thật sự là không có người thứ hai nhìn ra được.
Gió lạnh thổi qua, Thạch Khoan, Thạch Văn Bỉnh và người phụ nữ kia đều cảm thấy trong lòng lạnh buốt.
Ba người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-tu-la/310004/chuong-373.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.