Tây Môn Tuấn không phải kẻ ngu, từ khung cảnh như này đương nhiên có thể đoán ra một ít, anh ta nuốt nước bọt, dò hỏi: “Giang Nghĩa, xem ra anh không chỉ là người sở hữu khoa học kỹ thuật Tẩm Mộng, giải trì Ức Châu, cũng không chỉ có một đám thủ hạ đáng tin cậy, anh còn có một tầng thân phận sâu hơn.”
Giang Nghĩa hờ hững nhìn anh ta: “Anh, có thể đoán một chút, thân phận thật sự của tôi rốt cuộc là gì?”
Tây Môn Tuấn xuyên qua cửa sổ thủy tinh nhìn phong cảnh bên ngoài, anh ta nhận ra, nơi này là nơi chỉ có cơ quan lãnh đạo mới có tư cách đặt văn phòng, cho dù là gia đình tài phiệt như Tôn Vĩnh Trinh cũng không có tư cách ở tòa nhà này.
Vậy nên...
“Tôi đoán, anh nhất định có chức vụ cao trong bộ máy chính quyền của thành phố Giang Nam.”
Giang Nghĩa gật đầu: “Không sai.”
Tây Môn Tuấn cười khổ một tiếng: “Vậy thì chẳng trách từ trước tới nay người mà tôi cài vào trong hội đồng thành phố đều sẽ bị anh hóa giải hết, hóa ra anh có ‘vị trí’ trong hội đồng thành phố. Chỉ là không biết anh ở vị trí nào?”
“Cục công thương? Cục thủy lợi? Hay là cục xây dựng? Hoặc, anh là trong cục công an?”
Giang Nghĩa lắc đầu: “Đều không phải.”
“Ổ? Vậy anh là?”
“Cho anh một gợi ý, tôi được điều tới đây mới chỉ vài tháng. Ở trong ấn tượng của anh, lãnh đạo của hội đồng thành phố được điều tới vào mấy tháng trước, có ai?”
“Mấy tháng trước sao?”
Tây Môn Tuấn suy nghĩ, mấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-tu-la/309990/chuong-359.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.