Ánh trăng mờ mờ, sương mù giăng khắp chốn.
Giang Nghĩa một mình quay về số 33 tiểu khu Danh Uyển, đi tới trước biệt thự.
Vừa đi tới cửa thì nhìn thấy Đinh Thu Huyền ngồi ở sô pha, hai tay chắp lại, không ngừng cầu khấn trước Bồ Tát.
Người kiên cường, trái tim mềm yếu.
Giang Nghĩa, đã cảm động.
Đàn ông, ở bên ngoài có khổ có mệt nữa, chỉ cần về đến nhà có thể cảm nhận được tình yêu của vợ, vậy thì đáng rồi.
Anh nhẹ nhàng đi tới trước sô pha, nín thở, cúi người, hôn một cái trên trán của Đinh Thu Huyền.
“A!!!”
Đinh Thu Huyền bị dọa giật mình, lập tức nhảy ra.
Sau khi nhìn rõ người trước mắt là Giang Nghĩa, cô tức tối mà quát to: “Anh về rồi sao không đánh động một tiếng chứ? Dọa chết em rồi.”
Hoàn hồn, cô mua chóng kéo Giang Nghĩa lại, đánh giá kỹ càng từ trên xuống dưới.
“Ngoài có hơi bẩn, hình như không có hỏng chỗ nào.”
“Người vẫn lành lặn.”
Cô mau chóng chắp hai tay lại quỳ ở trước tượng Bồ Tát, lẳng lặng khấn vái: “Quan Thế Âm Bồ Tát đại từ đại bi, cảm ơn ngườ phù hộ cho chồng của con bình an quay về, sau này con nhất định thắp hương cho người mỗi ngày, cảm kích đại ân đại đức của người.”
Nói xong, cô lại cung kính dập đầu mấy cái.
Giang Nghĩa cười khổ lắc đầu.
“Thu Huyền, em đây là làm gì thế?”
Đinh Thu Huyền trừng mắt nhìn anh: “Không được cười, nghiêm túc! Anh có thể bình an quay về đều là Bồ Tát phù hộ. Mau, quỳ xuống, dập đầu trước Bồ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-tu-la/309988/chuong-357.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.