Thực ra anh ta đã sai, Tôn Tại Ngôn không phải không trân trọng tính mạng đồng bọn, mà là không trân trọng tính mạng anh ta.
Vì Tôn Tại Ngôn căn bản không xem họ là đồng bọn.
Thậm chỉ hận họ không chết đi.
Đi tới trước lồng sắt, Tôn Tại Ngôn nhìn Giang Nghĩa, Giang Nghĩa cũng nhìn ông ta.
Tôn Tại Ngôn ngượng ngùng cười: “Còn nhớ lần trước chúng ta từng hợp sức cứu người, không nghĩ tới vài ngày sau gặp lại, lại là tình cảnh thế này, thật khiến người ta than thở.”
Giọng Giang Nghĩa trầm thấp: “Đàn ông như ông, sao lại cùng một giuộc với Tôn Vĩnh Trinh?”
Tôn Vĩnh Trinh cười: “Haha, vì nó là em ruột tôi – Tôn Tại Ngôn! Giang Nghĩa, cậu không nghĩ tới đi?”
Giang Nghĩa cười khổ lắc đầu.
“Vậy thì chẳng trách.”
“Từ đầu tách tôi và thuộc hạ ra, còn chặt đứt manh mối theo dõi, lại dùng tám người làm đệm lưng, vào lúc đầu óc tôi không tỉnh táo nhất sắp xếp mồi nhử Tây Môn Tuấn.”
“Tôi sao có thể không mắc câu?”
“Thiết kế hoàn hảo như vậy, tuyệt đối không phải đồ ngu như ông nghĩ ra được.”
Tôn Vĩnh Trinh cau mày, dù không vui, nhưng…hình như thật sự là vậy.
Ông ta cười cười, cũng không để trong lòng.
Dù sao trên thế giới này dường như không tồn tại kẻ thông minh hơn Tôn Tại Ngôn, ông ta không thông minh bằng thì không thông minh bằng, chả phải chuyện gì lớn lao.
Tôn Tại Ngôn lấy hủ tro cốt sau lưng ra, nói: “Giang Nghĩa, cậu là người tốt. Giết cậu, là hành động bất đắc dĩ. Nhưng cậu yên tâm, tro
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-tu-la/309984/chuong-353.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.