Chương trước
Chương sau
Thời gian một ngày nháy mắt đã trôi qua.
Sáng sớm hôm sau.
Những chiếc xe Lincolns màu đen sẵn dùng ở cửa khách sạn quốc tế Lộc Hải, từ trên xe bước xuống hơn trăm người đàn ông mặc vest đen, ai cũng để đầu đinh, trên người mỗi người đều tỏa ra sát khí tuyệt đối.
Bốn người cầm đầu.
Lần lượt là Kim Ngưu, Thiên Bình, Xạ Thủ và Cự Giải của Hoàng Kim Thập Nhị Cung.
Đám người tách ra, Giang Nghĩa từ từ đi ra, ngẩng đầu liếc nhìn tên của khách sạn, sau đó dẫn người đi vào.
Một đám người hùng hực khí thế đi vào đại sảnh khách sạn.
Ngược lại, trong khách sạn không một bóng người.
Hình như là vì nghênh đón đám người Giang Nghĩa đến, đại sảnh của khách sạn đã được dọn dẹp sạch sẽ, không có một ai.
Rõ ràng, đây là một âm mưu thiết kế rất hay.
Hoặc nói là ‘bẫy’.
Mỗi một người đều siết chặt nắm đấm, chuẩn bị nghênh đón một cuộc chiến đấu tàn khốc, tin chắc đối phương cũng nhất định dự đoán được sớm tính nghiêm trọng của sư việc, chuẩn bị rất nhiều người mai phục ở đây.
Nhưng kết quả lại là...
Một người phụ nữ nhìn trông rất sợ sệt cầm một bức thư đi ra, run rẩy đi tới trước mặt Giang Nghĩa.
Cô ta cả người run rẩy đưa bức thư lên.
“Đưa, đưa anh.”
Hửm?
Tất cả mọi người đều sững người.
Bức thư đầu tiên của đối phương kêu Giang Nghĩa tới đây, lẽ nào không phải là mai phục sẵn người ở đây, đợi Giang Nghĩa tự chui vào lưới sao?
Sao còn có bức thư thứ hai?
Giang Nghĩa lúc này mới chắc chắn suy nghĩ trong lòng, kẻ địch lần này không phải cùng một đẳng cấp với kẻ địch gặp phải lần trước.
Doanh nghiệp Thiên Đỉnh, còn có cao nhân sao?
Anh đưa tay nhận lấy bức thư, sau khi mở ra, vẫn là một câu: Một mình lên chiếc xe chúng tôi chuẩn bị sẵn cho anh ở đằng sau khách sạn rời đi.
“Ha ha.”
Xem ra đối phương sớm đã tiến hành điều tra về Giang Nghĩa, biết dưới tay của Giang Nghĩa có không biết người giỏi, xung đột chính diện sợ rằng khó có phần thắng, cho nên kêu Giang Nghĩa một mình rời đi.
Giang Nghĩa sẽ sợ sao?
Đùa gì chứ.
Anh ném bữa thư đi, bảo tất cả mọi người ở tại chỗ đợi lệnh, anh một mình rời khỏi từ cửa sau của khách sạn, quả nhiên nhìn thấy ở cửa có một chiếc xe màu trắng không bắt mắt.
Cửa xe, lên xe, rời đi.
Lúc này, ở trong một căn phòng nhỏ của nơi bí mật, Tôn Vĩnh Trinh, Tây Môn Tuấn ngồi trên sô pha, nhìn Tôn Tại Ngôn bố trí mọi chuyện.
Dựa theo suy nghĩ của bọn họ, hôm nay nên tiến hành mai phục ở khách sạn, một mẻ đánh hết Giang Nghĩa và người anh dẫn tới.
Không hiểu tại sao Tôn Tại Ngôn còn muốn thêm một động tác dẫn Giang Nghĩa đi.
“Em trai, tôi có chút không hiểu cậu đang làm cái gì.”
Tôn Tại Ngôn cười lạnh: “Cái đầu heo này của anh đương nhiên sẽ không hiểu.”
Tôn Vĩnh Trinh suýt nữa nổi giận, còn may được Tây Môn Tuấn chặn lại.
Tôn Tại Ngôn nói: “Mở to cái mắt chó của anh nhìn cho rõ những người Giang Nghĩa dẫn tới, mỗi một người đều tràn ngập sát khí, trong ánh mắt ánh lên tia chiến đấu, không có một ai tầm thường. Đám vô dụng bất tài đó của anh, cho dù nhân số gấp hai ba lần bọn họ cũng không đủ cho người ta đánh!”
“Hơn nữa, Giang Nghĩa vì mộ của em trai bị người ta đào, trong lòng có một cỗ lửa giận, lúc này chính là lúc lửa giận cháy nhất. Lúc này giao tranh với Giang Nghĩa, anh sẽ chỉ bị lửa giận của anh ta nuốt chửng.
“Biết cái gì gọi là ‘tránh mũi ngọn’ không?!
“Cái tôi muốn chính là Giang Nghĩa trong cơn thịnh nộ lao tới, nhưng vồ hụt, cái va phải lửa giận cuồn cuộn quả thật là một chậu nước lạnh.”
Tôn Tại Ngôn tính kế rất sâu đối với lòng người
Có anh ta ở đằng sau điều khiển, Giang Nghĩa nguy rồi.
Một bên khác.
Chiếc xe mà Giang Nghĩa ngồi rất nhanh đã dừng lại, tài xế thả Giang Nghĩa ở một con ngõ xưa.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.