Chương trước
Chương sau
Một ngôi biệt thự phong cách giản dị cạnh con sông nhỏ ở vùng quê.
Chiếc ô xe màu đen dừng ở cổng, cửa xe mở ra, một người đàn ông mặc áo khoác vừa ho vừa bước ra, chính là người đàn ông vừa rồi tham gia cứu hỏa --- Bộ xương!
Anh ta vừa đi đến cổng thì quản gia đã tới mở cửa nói: “Chủ nhân, ông Tôn và ông Tây Môn đợi cậu ở phòng khách.”
Ông Tôn?
Ông Tây Môn?
Bộ xương lập tức biết người đến là ai, lông mày nhíu lại, rất không vui.
“Bảo bọn họ đi.”
Quản gia có hơi khó xử: “Chủ nhân, ông Tôn hôm nay hình như có chuẩn bị mà đến, nhất định phải gặp được cậu, nếu không không chịu đi.”
“Hừ!!!”
Bộ xương hất tay áo, cất bước đi vào sân, xuyên qua hành lang đi tới phòng khách.
Vừa bước vào phòng khách thì nhìn thấy hai người Tôn Vĩnh Trinh và Tây Môn Tuấn ngồi trên sô pha, vừa hút thuốc vừa nói chuyện phiếm.
Bộ xương lạnh mặt đi tới: “Nơi này không hoan nghênh hai người, mời đi.”
Tôn Vĩnh Trinh sớm có chuẩn bị, biết Bộ xương chắc chắn không muốn nhìn thấy ông ta, ngược lại cũng không có phản ứng gì đặc biệt, mà dập tắt điếu thuốc.
Ông ta cười rồi nói: “Tại Ngôn, hai anh em chúng ta không dễ gì mới có cơ hội tụ tập, sao thế, nóng lòng đuổi anh cả của cậu đi vậy sao?”
“Anh cả sao? Anh còn có mặt mũi nói là anh cả của tôi sao?! Nhà tôi không hoan nghênh anh, đi cho tôi!”
Rõ ràng, giữa Tôn Tại Ngôn và Tôn Vĩnh Trinh tồn tại mâu thuẫn rất sâu.
Anh em ruột có thể nháo tới mức bất ngờ, loại mâu thuẫn này thiết thôi cũng biết.
Tôn Vĩnh Trinh ngược lại không gấp, ông ta hờ hững nói: “Được rồi được rồi, đừng có vừa gặp mặt thì đòi đánh đòi giết, chúng ta dù sao vẫn là anh em ruột, cần gì phải thế?”
“Anh cả cũng không lòng vòng với cậu, nói rõ cho cậu biết, hôm nay tôi đến đây, là muốn mời cậu xuất núi, giúp tôi loại bỏ một người.”
Tôn Tại Ngôn nghe xong thì cười ha hả.
“Anh còn có mặt mũi kêu tôi giúp anh làm việc sao?”
“Anh đã quên năm đó đối xử với tôi như nào rồi sao?”
“Từng gặp kẻ vô sỉ, chưa từng gặp ai vô sỉ như anh! Tôi không có người anh cả nào như anh.”
“Anh cút cho tôi, bớt ở đây làm bẩn mắt tôi.”
Tôn Vĩnh Trinh lắc đầu: “Em trai à, thật ra chuyện năm đó không thể trách tôi được, muốn trách thì cậu trách ba đã sớm xuống mồ ấy, là ông ấy cật lực cản cậu, đâu phải là tôi.”
“Ha ha, nếu không phải là anh bán đứng tôi, âm thầm nói chuyện cho ba biết, tôi sẽ đi tới nông nỗi như ngày hôm nay sao?”
Tôn Vĩnh Trinh hừ lạnh một tiếng: “Là tôi cáo mật, tôi không phải cũng là vì tốt cho cậu sao? Đường đường là hậu nhân của nhà họ Tôn, vậy mà lăn lộn với một người phụ nữ bán dâm thì thành ra thể thống gì?!"
Bầu không khí trong phòng lập tức trở nên ngại ngùng.
Khoảng 6 năm trước, nhà họ Tôn lúc đó vẫn do ba của bọn họ --- Tôn Trình nắm đại quyền.
Tôn Trình già rồi, sức khỏe cũng không được nữa, cân nhắc việc truyền vị trí cho một trong hai con người.
Con trai lớn Tôn Vĩnh Trinh làm việc quả quyết, giỏi kết bạn; nhưng con người quá tàn nhẫn, tâm tư ác độc, hơn nữa dễ nổi nóng, rất dễ trúng bẫy của người khác.
Con trai thứ Tôn Tại Ngôn ở nước ngoài học y trở về, có một thân y thuật rất giỏi không nói, điều càng đáng quý hơn là có cái đầu rất tỉnh táo, rất giỏi lập mưu kế.
Nhà họ Tôn có thể phát triển tới quy mô như lúc đó, có thể nói không thể tách rời những kế hoạch đề xuất của Tôn Tại Ngôn.
Tôn Tại Ngôn càng được gọi là người thông minh nhất khu Giang Nam.
Sau một phen so sánh, Tôn Trình đương nhiên càng xem trong con hai thứ Tôn Tại Ngôn hơn, muốn truyền vị trí cho anh ta.
Nhưng người tính không bằng trời tính.
Tôn Tại Ngôn và bạn đến quán bar chơi thì đã yêu một vũ nữ --- Tiểu Điệp.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.