Cái gì???
Nói đi đâu rồi thế?
Tân Uẩn xấu hổ tới đỏ bừng mặt, vội xua tay: “Không phải, ông Lâm ông hiểu lầm rồi, tôi và Giang Nghĩa không có bất kỳ quan hệ gì.”
“Ổ?” Lâm Gia Vinh nghi hoặc nói: “Nếu hai người không phải vợ chồng, tại sao y thuật bí truyền của nhà họ Tân lại truyền cho người ngoài chứ?”
Tân Uẩn giải thích: “Chỉ là vì Giang Nghĩa và anh trai đã mất của tôi là chiến hữu nhiều năm, lại cứu mạng của ba tôi, cộng thêm Giang Nghĩa ở phương diện y học có thiên phú hơn người, cho nên ba tôi mới phá lệ nhận anh ta làm đồ đệ, truyền hết y thuật của nhà họ Tân cho anh ta.”
Lâm Gia Vinh gật đầu: “Thì ta là như vậy. Ông cụ Tân có thể nhận được một đệ tử quan môn xuất sắc như vậy, thật là đáng chúc mừng.”
Khựng lại một chút, Lâm Gia Vinh vui vẻ nói: “Có điều tôi vẫn thật sự cảm thấy, bác sĩ Tân cô xinh đẹp như vậy, người đàn ông bình thường căn bản không xứng với cô, chỉ có thanh niên tài giỏi như Giang Nghĩa mới là một cặp trời sinh với cô. Hay là, cô suy nghĩ thử?”
Như này có hơi nói linh tinh rồi.
Một người đàn ông có vợ như Giang Nghĩa, Tân Uẩn gả kiểu gì?
Lẽ nào làm vợ bé, tình nhân của người ta? Xã hội thời nay cũng không cho phép một chồng nhiều vợ.
Tân Uẩn cười khổ nói: “Chuyện này không làm ông Lâm nhọc lòng.”
Lâm Gia Vinh mỉm cười, cũng không nói nhiều nữa, đứng dậy cài sơ mi: “Được rồi, trong nhà tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-tu-la/309964/chuong-333.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.