Thạch Khoan vội vàng lắc đầu, lẽ nào ông ta không biết tình hình bây giờ nghiêm trọng đến mức nào.
Nhưng không có cách nào.
Thạch Hâm Tử bị bắt, nguồn hàng bị cắt.
Cộng thêm thân phận đặc biệt của Thạch Hâm Tử, mặc dù không có tin tức chính xác, nhưng dùng lòng bàn chân mà nghĩ cũng có thể biết được, bên phía cảnh sát nhất định sẽ bí mật theo dõi nhà họ Thạch bọn họ.
Lúc này, nhất định không thể hành động hấp tấp.
Chuyện mua bán hàng mới chắc chắn không thể làm, chỉ cần có động tĩnh, bên phía cảnh sát sẽ tận diệt nhà họ Thạch bọn họ trong vài phút.
Nhưng buổi chiều ông Lâm sẽ đến.
Không có thận để thay, đến khi người ta đến, phải làm phẫu thuật thế nào?
Không làm được phẫu thuật, chắc chắn sẽ đắc tội với ông Lâm, nhà họ Thạch không thể gánh được!
Suy đi tính lại, Thạch Khoan đột nhiên cười nói: “Có lẽ, chúng ta có thể ném củ khoai nóng bỏng tay này cho người khác?”
Thạch Văn Bỉnh sững sờ: “Ném cho ai?”
Thạch Khoan vui mừng: “Còn ai ngoài phòng khám của nhà họ Tân?”
Vừa nhắc đến nhà họ Tân, trong lòng Thạch Văn Bỉnh lại cảm thấy không vui, còn nhớ lần trước anh ta có lòng đi khám bệnh cho ba của Tân Uẩn, kết quả không chỉ không có được chút lợi ích nào, còn bị cô ta làm nhục một trận.
Tân Uẩn, người phụ nữ xấu xa đáng chết kia, không phải chỉ có chút xinh đẹp thôi sao? Có cái gì mà đắc ý chứ?”
Thạch Văn Bỉnh hỏi: “Ba, ba nói xem, phải ném củ khoai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-tu-la/309956/chuong-325.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.