Trung tâm thành phố Giang Nam, xí nghiệp Thiên Đỉnh, văn phòng chủ tịch.
Tôn Vĩnh Trinh ngậm điều thuốc, gác chân ngồi trên ghế, nhả khói điên cuồng, từng làn khói giải trừ buồn bực trong lòng.
Người cúi đầu đứng trước mặt không phải ai khác, chính là Bách Niên của giải trí Bách Khoa.
Ngồi cạnh là đầu não Tây Môn Tuấn.
Sự thất bại của buổi hòa nhạc năm mới lần này khiến Bách Niên hoàn toàn không ngẩng đầu lên nỗi, ông ta biết mình đã mất đi vị trí trong lòng Tôn Vĩnh Trinh, e rằng lành ít dữ nhiều.
Kỳ vọng duy nhất hiện tại chính là Tôn Vĩnh Trinh có thể nể tình ông ta cống hiến nhiều năm, không có công lao cũng có khổ lao, đừng quá hung ác.
Nhưng, Tôn Vĩnh Trinh sao có thể là loại người lương thiện đó?
Ông ta nhìn Bách Niên, cười lạnh: “Này, ban đầu ông đồng ý với tôi thế nào?”
“Ông nói, chỉ cần cho ông thêm một tuần, ông có thể chèn ép triệt để giải trí Ức Châu.”
“Bây giờ thì sao?”
“Haha, giải trí Ức Châu không chỉ không sụp, ngược lại giá trị thị trường tăng chóng mặt! Mà giá trị thị trường của giải trí Bách Khoa lại giảm điên cuồng, đã thành thứ hai khu Giang Nam.”
“Bách Niên, kế hoạch của ông không phải rất hoàn mỹ sao? Ông giải thích cho tôi xem rốt cuộc là thế nào?!”
Đối diện chỉ trích, Bách Niên nói không ra lời.
Còn có gì để nói?
Quy lại bốn chữ: Kỹ không bằng người
Trước đây Bách Niên luôn không phục, lần này ông ta đã hoàn toàn bái phục Giang Nghĩa rồi, thủ đoàn và
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-tu-la/309953/chuong-322.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.