Trình Đan Đình lo lắng nói: "Hẳn là bản thảo phế liệu của thấy La đã bị người của Bách Khoa lấy đi, mới bị lộ."
La Thịnh gật đầu.
"Thảo nào tôi nghĩ bài hát mới này có chút giống với bài hát của tôi, nhưng vẫn còn nhiều lỗ hổng. Hóa ra đây là bản chuyển thể từ một bản thảo bị đánh cắp, giống đến 80%."
Dù chỉ đạt 80% nhưng đây vẫn là một bài hát rất hay.
Sự mất mát của Giải trí Ức Châu không thể lấy lại được.
Trình Đan Đình nói, "Tôi sẽ cho giám sát ngay bây giờ để xem ai đã lấy trộm bản thảo. Tôi nhất định phải tìm ra kẻ đó, chặt làm tám khúc!!!"
Cô định đi thì Giang Nghĩa ngăn cô lại.
"Đợi đã."
Trình Đan Đình quay lại: "Sao thế?"
Giang Nghĩa cười khẽ, rất bình tĩnh ngồi xuống, nhẹ giọng nói: "Người ta dám ăn trộm, không sợ cô bắt được, cô phát hiện thì sao chứ? Kiện hay nói đạo lí? Tổn thất đã tạo thành, không thể phục hồi được. Buổi biểu diễn hàng năm sắp diễn ra, vthời điểm này làm ra vieejc gì cũng là việc không có lí trí. "
Quả thực là như vậy.
Buổi biểu diễn sắp được tổ chức là dự án lớn nhất của Giải trí Ức Châu kể từ khi thành lập đến nay.
Nếu sơ suất, tổn thất có thể rất lớn.
Vào thời điểm mấu chốt này, không thể bị chuyện khác phân tâm, huống chi để nội bộ nhân viên biết bản thảo đã bị đánh cắp, điều này sẽ làm rung động lòng quân.
Nhưng Trình Đan Đình vẫn rất tức giận, "Chuyện này cứ như vậy sao?"
Giang Nghĩa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-tu-la/309883/chuong-252.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.