"Quả nhiên, người từng làm lính ở biên giới phía Tây đúng là ngoan cường hơn người thường."
Giang Nghĩa không nói gì, anh biết Đinh Trung không giữ anh ở đây để nói chuyện vô nghĩa.
Đinh Trung dừng lại vài giây và tiếp tục: "Nhưng Giang Nghĩa này, tôi e rằng cậu đã mắc sai lầm một chuyện."
Giang Nghĩa cau mày: "Chuyện gì?"
"Có bao giờ cậu suy nghĩ tại sao thực lực của cậu mạnh như vậy, đến nay còn một nghèo hai trắng, vẫn là con rể đến cửa ăn bám không? Kỹ năng lái xe, sức chiến đấu của cậu, ngay cả ý chí ngoan cường nổi bật, nhưng lại không thể thoát ra, cậu có biết tại sao không? "
Giang Nghĩa cười một tiếng: "Nguyện nghe chỉ dạy."
Đinh Trung nhìn chằm chằm Giang Nghĩa trong vài giây: "Bởi vì cậu quá cứng nhắc!"
"Gặp chuyện không biết khéo léo và linh hoạt, dù có năng lực thì có thể thế nào? Cuối cùng vẫn là một tên quỷ nghèo kiết?"
"Về phương diện này cậu phải học hỏi Đường Văn Chương. Cậu ta là quân nhân như cậu, nhưng người ta có thể tinh tế để ý lời nói sắc mặt người khác, sống thuận lợi như cá gặp nước, làm được phó thống soái một phương, mà cậu, vẫn luôn là một con tốt.”
"Không có địa vị, không có tiền bạc, không có quan hệ."
"Cậu không việc gì, còn tỏ ra kiêu ngạo, thử hỏi làm sao có thể lăn lộn bước ra? Giang Nghĩa, có lúc cậu phải biết mềm mỏng hơn."
Giang Nghĩa trong lòng tự giễu.
Mềm mỏng?
Đường đường Chiến thần Tu La ở biên giới phía Tây, thà chết đứng còn hơn sống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-tu-la/309860/chuong-229.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.