Từ nhỏ đến lớn chỉ có anh ta nhường người ta, đâu ra đạo lý anh ta phải chờ đợi người khác? Huống chi là đợi một con câm không quyền không thế.
Hoàng Diệu Lương không đổi sắc mặt: “Ngài Nhiếp, tôi nghĩ là ngài không cần việc gì phải phỏng vấn người khác nữa đâu?”
“Kiểu đầu bếp không chính hiệu không biết từ đâu chạy ra đây, vốn không được huấn luyện bài bản có hệ thống, không được trong nhà bồi dưỡng hun đúc, sao có thể làm trợ lý cho ngài được?”
“Huống chi cô ta còn là người câm.”
Lời này khiến Nhiếp Tranh khá khó chịu.
Ông ta nhăn mày nói: “Đầu bếp không chính hiệu thì sao? Tôi cũng là đầu bếp không chính hiệu, bị câm thì không thể làm đầu bếp sao? Vậy tàn phế như tôi đây chẳng lẽ cũng không có tư cách làm đầu bếp?”
Những câu hỏi đáp trả khiến Hoàng Diệu Lương không biết trả lời làm sao.
“Ơ...không phải tôi nhằm vào ngài.”
Bà lão kéo Ngải Hà qua một bên, chủ động nói: “Ngài Nhiếp đừng giận, chúng tôi chỉ là dân thường, xếp hàng phía sau là được, không vội.”
Nhiếp Tranh thở dài một hơi.
“Cũng được, không cần nói nhiều lời thừa làm chi.”
“|Nếu mấy người đã đến phỏng vấn làm trợ lý, vậy đi thẳng vào khâu kiểm tra đánh giá vậy.”
“Hai người các người tự mình đi sau bếp làm một món ăn sở trường, để tôi coi tài nghệ của hai người, Hoàng Diệu Lương, cậu trước đi.”
Hoàng Diệu Lương vén tay áo: “Làm ngày đây!”
Anh ta hăng hái bước vào sau bếp, lanh lẹ vội trước vội sau, khoảng chừng hai mươi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-tu-la/309810/chuong-179.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.